Mị Công Khanh

Chương 83 : Khi danh sĩ nghênh đón

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói thều thào của Trần Dung vang lên: “Dù sao cũng đã ôm qua một lần ……”



Lời này vừa thốt ra, Trần Dung nghe thấy tiếng cười của Vương Hoằng truyền đến.



Tiếng bật cười này khiến toàn bộ cáu giận cất giữ trong đáy lòng Trần Dung

trào dâng. Nàng duỗi tay phải ra, chuẩn xác tìm được phần thịt non nơi

cánh tay chàng, hung hăng nhéo một cái, nghiến răng nghiến lợi thấp

giọng mắng: “Chàng còn cười! Nếu không phải vừa rồi chàng gọi một câu

như thế, ta cần gì đến nông nỗi này?”



Nói tới đây, trong giọng nói của nàng đã có chút nức nở.



Cúi đầu khóc, thấy Vương Hoằng không có phản ứng gì, Trần Dung liền kéo y bào đang che mặt ra.



Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với Vương Thất lang đau đến mức khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, chàng cũng đang bất đắc dĩ nhìn nàng.



Lần đầu tiên Trần Dung nhìn thấy Vương Thất lang như thần tiên lộ ra vẻ mặt này, vì thế trong lòng không khỏi vui vẻ.



Vui vẻ này khiến tức giận trong lòng nàng tiêu tan, ý xấu hổ lại dâng lên.



Nàng từ từ ngồi thẳng thân mình, cúi đầu, nho nhỏ cầu xin: “Thất lang, ta

thật sự không muốn làm thiếp.” Trong giọng nói hàm chứa nức nở.



Nức nở hai tiếng, nàng lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, thì thào nói: “Với thân phận như Vương Thất lang chàng, nói đi nói lại, A Dung ta làm

thiếp cho chàng vẫn còn là trèo cao. Ta…”



Nói đến đây, nàng cắn môi thật mạnh, đau đớn hạ quyết tâm.



Lập tức, nàng quyết đoán ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kỳ dị chăm chú của Vương Thất lang, nàng oán hận trừng mắt, nhéo cánh tay chàng quát

khẽ: “Mau tìm cách để ta thoát khỏi tình cảnh này đi!”



Lần này,

Vương Thất lang đau đến hít một hơi, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ của

chàng vẫn tươi cười, có điều tươi cười này hơi ủy khuất: “Được rồi.”



Hai chữ vừa thốt ra, Trần Dung lập tức buông tay. Trong nháy mắt khi nàng

buông tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng

đỏ lên đến tận cổ.



Vương Thất lang nghiêng đầu, cười yếu ớt nhìn Trần Dung, tay phải chỉ ra phía sau xe, chầm chập nói: “Ở đây có thường phục của tỳ nữ, sau khi nàng đổi xong thì đội đấu lạp, tìm một cơ hội

xuống xe đi.”



Trần Dung lên tiếng đáp, nàng đi đến phía sau xe
Đón nhận ánh mắt của mọi người, Vương Hoằng nhợt nhạt cười, chàng híp hai

mắt, nhìn chằm chằm Dũ Chí đang bước đến, quát: “Dũ Tử Thành, huynh thật đáng chết!”



Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí cười ha hả.



Hắn ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước xe ngựa của Vương Hoằng, vươn tay hoàn toàn kéo rèm xe lên, hắn ló đầu xem xét bên trong, còn hít sâu hai cái, kêu lên: “Ủa, tại sao không có hương vị dục tình, ngược lại có một mùi thơm của thân thể nữ nhân? Ta thấy nha Thất lang, khanh khanh

kia của đệ không phải là nữ nhân giả trang đấy chứ?”



Nghe thấy tiếng kêu to của Dũ Chí, Trần Dung cả kinh, ngạc nhiên thầm nghĩ: Người này có cái mũi thật thính.



Sau khi Dũ Chí hít mấy cái thì dùng sức gật đầu, nhìn về phía mọi người

nói: “Trong xe ngựa không hề trông thấy khanh khanh nào, xem ra đồn đãi

không phải là thật rồi.”



Sau khi lớn tiếng cảm thán hai câu, hắn vung tay phải, ngăn lại đám vũ kỹ đang lắc mông đá chân, kỹ thuật nhảy

điêu luyện thu hút ánh mắt của nam nhân: “Trở về đi, trở về đi.”



Chúng nữ dừng động tác, trong đám người, một tráng hán hét lớn: “Dũ Tử Thành, chỉ nhờ cái mũi thần của huynh, thật sự có thể phán đoán trong xe kia

không phải là lang quân sao?”



Tráng hán này vóc người cao lớn,

tiếng như chuông đông, mặt râu quai nón, tròng mắt ố vàng, diện mạo kia

đúng là vẻ thô bỉ khiến người ta chán ghét.



Nhưng Dũ Chí đối mặt với câu hỏi của người như thế cũng không xem thường mà đối đãi, ngược

lại hắn vui vẻ, đắc ý cười nói: “Mũi thần ư? Từ này rất hay, dùng thật

sự không sai đâu.” Hắn mới nói đến đây, Hoàn Cửu lang ở một bên lạnh

lùng cười: “Cẩu của nhà ta cũng có một cái mũi thần.”



Tiếng cười vang nổi lên bốn phía.



Dũ Chí cũng không phiền não, sắc mặt như thường, cười nói: “Không có lang

quân, không có lang quân gì cả. Hì hì, nể mặt Vương Thất lang đã lịch

kiếp trở về, mũi thần của ta có thể chứng minh, bên trong không có lang

quân, chỉ có nữ lang thôi.”



Lời này cũng không khác gì chưa nói, Vương Hoằng không nhịn được liếc mắt xem thường, Hoàn Cửu lang còn lại

thì bật cười, danh sĩ trung niên thở dài một tiếng, xoay người nói: “Đi

thôi đi thôi, chuyện vui đều bị Dũ Tử Thành phá hỏng hết rồi.”



Lời này vừa nói ra, đám người lại vang lên tiếng thổn thức tiếc nuối, tiếng cười mãnh liệt.