Mị Công Khanh

Chương 84 : Trở về Trần phủ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Lúc này, toàn bộ đoàn xe cùng đám người đều bị vây trong sự hỗn loạn.

Trần Dung xem xét trái phải, thấy không ai chú ý tới thì nhảy xuống xe

ngựa, chỉ hai ba bước đã xen lẫn vào trong đám người.



Thân thủ của nàng linh hoạt, chui tới chui lui, dễ dàng thoát ra khỏi đám đông, chạy về phía Trần phủ.



Lúc này, dòng người đều đổ về phía Vương Hoằng, Trần Dung đi theo hướng

ngược lại, bước đi thật sự dễ dàng, chỉ chốc lát, nàng đã tới phố nam.



Đi đến nơi này, khung cảnh trở nên an tĩnh.



Nhìn ngã tư đường quen thuộc, Trần Dung tìm được đường sống trong chỗ chết

ngắm nghía xung quanh, chỉ cảm thấy hết thảy đều quen thuộc, tốt đẹp như thế.



Nàng đi qua mấy nhà thuộc về mình, sau mấy cửa hàng đóng

chặt, từ xa đã nhìn thấy có một điếm mở cửa. Cửa hàng này bán son phấn,

nơi nơi đều có sa màn màu hồng nhạt, gỗ lim đánh thành quầy, nước sơn

tươi sáng không có chút hạt bụi.



Trần Dung nhanh bước vào.



Canh giữ ở trong điếm là một thanh niên tầm 27, 28 tuổi cao cao gầy gầy. Hắn nhìn thấy Trần Dung tới cửa, vội vàng chào đón, khách khí cười nói: “Vị lang quân này….”



Đúng lúc này, Trần Dung kéo đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt.



Thanh niên ngẩn ngơ, đảo mắt lại kinh hỉ kêu lên: “Nữ lang, nữ lang!”



Trần Dung nhìn hắn cười nói: “Là ta, không cần kích động như thế.”



Người thanh niên dùng tay áo lau lau khóe mắt ướt, run giọng nói: “Chúng nô

ngày đêm đều lo lắng, thành Mạc Dương truyền đến tin tức cũng càng ngày

càng thảm thiết, nô thật sự rất sợ hãi.”



Trần Dung cũng không bình tĩnh nổi, nàng gật đầu lung tung, hỏi: “Bình ẩu đâu? Hiện tại bà có thể lộ diện rồi.”



“Vâng, vâng.” Thanh niên vội vàng nói: “Nô đi gọi bà đến.”



Trần Dung phất phất tay.



Cửa hàng này diện tích không nhỏ, có hai phòng tất cả. Trần Dung đi vào bên trong, ở bên trong chỉ có một tháp ngồi duy nhất.



Ngồi xuống rồi, nàng vừa uống nước, vừa đánh giá xung quanh. Cửa hàng này

được quét tước tinh xảo sạch sẽ, nhưng hơi vắng vẻ lạnh lùng, xem ra

việc kinh doanh cũng không tốt đẹp lắm.



Ngay khi nàng suy nghĩ,

tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, Bình ẩu chạy vào. Bà vừa thấy Trần Dung, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng rơi xuống.



Bình ẩu lấy tay áo lau mặt, thấy Trần Dung đứng lên muốn ôm mình lại lui ra phía sau một bước.



Bà quỳ rạp xuống trước mặt Trần Dung, ô ô khóc òa. Bà vừa khóc vừa chỉ

trích: “Biết rõ thành Mạc Dương kia là nơi tử vong, sao nữ lang có thể

nói đi là đi chứ? Dù có bị Nam Dương vương đòi cướp đi, cũng còn có thể

sống sót, cũng có thể bình an đến già, chẳng lẽ nữ lang không có nghe

nói qua sao, chết tử tế không bằng vẫn còn sống mà?”



Bà nói một
Giọng nói thấp xuống, tựa hồ không thành tiếng.



Ánh mắt chúng nữ nhìn về phía nàng, sắc đùa cợt càng thêm đậm.



Trần Thiến đi lên một bước, đến gần phía sau Trần Dung nói: “A Dung, muội

nói đúng, muội là thân phận gì chứ? Vương Thất lang lại có thân phận ra

sao? Nói đến nói đi, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cầu xin muội

đừng làm bẩn thanh danh của chàng.”



“Đúng vậy, A Dung đừng thương tâm, nếu đã không xứng, thì không nên suy nghĩ bậy bạ nữa.”



Giọng nói này có vẻ ôn nhu, là một thứ nữ có chung phụ thân với Trần Miêu.



Trần Vi đã ở một bên thấp giọng an ủi: “A Dung, đừng nghĩ nữa, người như chàng không phải là người muội có thể nghĩ tới.”



Nói tới đây, nàng ta nhoẻn miệng cười, tiến lên nắm tay Trần Dung định an

ủi. Nàng ta nhìn Trần Dung, thầm nghĩ: Mỗi một lần giận nàng, thấy nàng

đáng thương lại nhịn không được mà thương hại.



Lúc này, Trần

Dung giãy khỏi tay nàng ta, nàng lắc lắc đầu, tóc tai rối bời, nàng cười chua sót, thi lễ với chúng nữ rồi khẽ nói: “Đa tạ các tỷ tỷ an ủi, A

Dung thực sự không thương tâm.”



Miệng nói không thương tâm, nhưngnàng vẫn cúi đầu, rụt vai, cả người dường như mất hết tinh thần.



Ánh mắt của chúng nữ càng thêm thương hại.



Lúc này, Trần Dung khẽ nói: “Các vị tỷ tỷ, A Dung xin cáo từ. A Dung đã

khiến trưởng bối quan tâm, nếu đã trở về thì nên đi xin lỗi mới phải.”



Dứt lời, nàng xoay người, bước chân lảo đảo đi về phía trước. Bình ẩu thấy thế, vội vàng đi theo.



Nhìn bóng dáng nàng lảo đảo rời đi, Trần Thiến đột nhiên nói: “Chúng ta cũng đi thôi. A Vi, muội đi nói với mẫu thân một tiếng, A Dung cũng là một

người đáng thương, bảo mẫu thân đừng trừng phạt nàng.”



Nàng ta

nói xong câu này, thấy Trần Vi đứng bất động, biểu tình có chút cứng

ngắc thì không khỏi quát: “A Vi, gọi muội đấy, không nghe thấy à?”



Trần Vi cười khổ, đáp: “Vâng, vâng.” Rồi xoay người đuổi theo Trần Dung.



Chỉ chốc lát, Trần Dung đã xuất hiện ở bên ngoài sân của Nguyễn thị.



Lúc này, Lý thị đang đứng ở phía sau Nguyễn thị, nàng ta mắt sắc, vừa nhìn

thấy Trần Dung lập tức cất cao giọng hỏi: “A, vị khách quý này là ai

vậy?”



Giọng nói cao vút lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người,

Nguyễn thị cùng chúng tỳ nữ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần

Dung.



Mày liễu của Lý thị lúc này đều dựng thẳng, nàng ta cười

âm hiểm, lắc mông tiến lên một bước, kêu gọi: “A, khách quý đến đây, còn không ngồi xuống tháp?”



Lời nàng ta vừa thốt ra, thấy Trần Dung không hề động, trong giọng nói ôn hòa hiền hậu của Nguyễn thị mang theo không kiên nhẫn vang lên: “Sao vậy, chỉ là một tiểu cô nho nhỏ, thật sự không coi bá phụ và Như phu nhân ra gì ư?”