Mị Công Khanh

Chương 85 : Mưu tính

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung thấy Nguyễn thị tức giận, vội vàng tiến lên vài bước, hướng tới bà ta thi lễ, cúi đầu đáp: “Không dám.”



Nàng chậm rãi quỳ trên mặt đất, dập đầu trước Nguyễn thị, lại nói: “Bá mẫu

trăm ngàn lần bớt giận, vừa rồi A Dung thất thần thôi.”



Nhìn thấy Trần Dung quỳ gối, Lý thị lấy khăn tay che miệng, cười đắc ý!



Nguyễn thị uống một ngụm trà, liếc mắt ngọc nhìn một cái, chậm rãi nói: “Đôi cánh thật cứng cáp.”



Trần Dung vẫn cúi đầu, tóc đen xõa xuống phủ khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng hơi hé môi, thanh thanh nói: “Bình ẩu theo ta mười mấy năm, tình như thân

nhân, nay là thời loạn thế, ta thật sự không dám để bà một mình đi tìm

người thân.”



Nàng nói tới đây, cũng không chờ Nguyễn thị mở

miệng lại, thân mình cúi xuống, quỳ gối trước Nguyễn thị cầu xin: “Tuy

là như thế, nhưng A Dung gấp gáp, cũng không báo cho trưởng giả đã tự

động rời đi, khiến bá mẫu lo lắng cho A Dung. A Dung có tội, nguyện ý

chịu phạt.”



Lời vừa thốt ra, một tỳ nữ ở phía sau kêu lên: “Nếu

như thế, chủ mẫu đánh nàng mười trượng, để nàng nhớ lâu.” Tỳ nữ này đúng là lần trước bị Trần Dung dọa sợ, nàng ta ghi hận trong lòng, không kịp chờ đã mở miệng.



Nguyễn thị nhíu mày, bà ta cũng không quay đầu lại, thản nhiên quát: “Ai cho ngươi mở miệng?”



Tiếng quát vừa vang lên, tỳ nữ kia đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại nhìn Lý

thị cầu cứu, thấy nàng ta không để ý tới mình thì vội vàng quỳ trên mặt

đất, vừa tự tát vừa nói: “Là nô hồ đồ, phu nhân chớ trách tội, là nô hồ

đồ, phu nhân chớ trách tội!”



Nguyễn thị không để ý đến nàng ta,

tùy ý cứ để nàng ta tát má. Sau khi tỳ nữ kia tự đánh mười cái, Nguyễn

thị mới ôn hòa mở miệng: “Được rồi, đừng có việc gì cũng kêu đánh kêu

giết, đứng lên đi.”



“Vâng, vâng, tạ phu nhân, tạ phu nhân.” Tỳ nữ kia vừa cảm kích đáp lời, vừa bò lên đứng vững phía sau.



Ánh mắt Nguyễn thị lại lần nữa chuyển hướng về phía Trần Dung.



Bà nhìn Trần Dung chằm chằm vẫn quỳ trên mặt đất không hề nhúc nhích, nhìn thân hình nàng yểu điệu có thể khiến một nam nhân rung động, các nữ

nhân đều phải đố kỵ, bà ta nhíu mày lại, một chút chán ghét biểu lộ ra.



Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.



Ngay sau đó, một tỳ nữ ở bên ngoài cung kính nói: “Phu nhân, vài vị nữ lang cầu kiến.”



“Ai?” Người hỏi là Lý thị.



Tỳ nữ cung kính đáp: “Có bảy tám người là đám người A Kỳ, A Thiến và A Vi.”



Nguyễn thị ngẩng đầu lên, bà ta lại cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, từ từ nói: “Các nàng tới làm gì?”



Không đợi hạ nhân trả lời, tiếng cười của Trần Thiến đã truyền đến: “A, trong viện của Tứ thúc mẫu thật phú quý.” Dừng một chút, nàng ta kinh hỉ kêu

lên: “Đây là cái gì? Trời ơi, san hô lớn như vậy sao! Còn có này, này,

tỷ tỷ mau tới đây xem, thật sự là đẹp quá.”



Nghe Trần Thiến cực

kỳ không lễ phép hô to gọi nhỏ, Nguyễn thị càng nhíu chặt mày. Nhưng

nghe vào tai, trên gương mặt trắng trẻo được bảo dưỡng khéo vẫn toát ra
kinh, vội vàng thân thiết hỏi: “Có gặp chuyện không may gì không?”



Trần Dung cảm kích dùng tay áo lau mắt, vội vàng nói: “Bá phụ không cần lo

lắng, không xảy ra việc gì đâu. Lúc ấy Bình ẩu che ở phía trước A Dung,

thiếu chút nữa bị nhóm lưu dân kéo từ trên xe ngựa xuống. May mắn ông

trời chiếu cố, chủ tớ chúng ta mới có thể bình an thoát thân.”



Nàng thi lễ, trông mong nhìn phía Trần Nguyên, cất tiếng cầu xin: “Bá phụ,

Bình ẩu đối với A Dung tình thâm ý trọng, A Dung thật sự không đành lòng để bà rời đi. Bá phụ, người để Bình ẩu đi theo bên cạnh ta đi, van cầu

người.”



Trần Nguyên vội vàng tiến lên một bước, nâng nàng dậy.

Khi đến gần, một mùi thơm xông vào mũi. Trần Nguyên sửng sốt, đảo mắt

liền hiểu ra, đây là mùi hương xử nữ của Trần Dung!



Hắn ngửi

thấy mùi hương này, hai mắt phát sáng, từ rất sớm trước kia, hắn đã nghe nói qua có cô nương khi còn là xử nữ, mùi thơm say lòng người, nhưng

hắn chỉ nghe nói thôi, khi chơi đùa với nữ nhân cũng chưa từng gặp qua.

Thật không ngờ, A Dung trước mắt này còn có một ưu điểm như thế. Tốt,

tốt, quả nhiên là một nữ nhân cực phẩm!



Tay hắn đỡ Trần Dung

không buông ra, Trần Dung âm thầm nhíu mày, lặng lẽ rút hai tay về. Lúc

này, Trần Nguyên cũng phản ứng lại, hắn ha ha cười nói: “Được, được, A

Dung rất khá, thật sự rất khá.”



Hắn vung tay áo lên, hào khí can vân nói: “Bình ẩu kia, nếu con không đành lòng, vậy tiếp tục giữ ở bên

cạnh con kia. Mấy người bị đuổi đi kia, nếu con không nỡ, cũng cứ gọi

trở về đi. A Dung, con còn có yêu cầu gì thì cứ việc nói với bá phụ!”



Trần Dung đứng ở trước mặt hắn, nghe hắn nước miếng tung bay thao thao bất

tuyệt cảm thấy như bị dày vò, làm sao còn có ý muốn tiếp tục nói với hắn những lời vô nghĩa? Nàng lập tức vội vàng cảm kích trả lời: “Không, đã

không còn.”



“Tốt lắm, nếu A Dung có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với bá phụ.”



“Vâng.”



“Đi đi.”



“Vâng.”



Trần Dung vừa đi, Trần Nguyên cũng phất tay áo rời đi.



Khi bước đi, Trần Nguyên dừng chân, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Dung

dáng người tuyệt đẹp vô cùng, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, Trần

Nguyên đột nhiên nghĩ đến biểu hiện ôn thuần cung kính vừa rồi của nàng, không khỏi hỏi mọi người xung quanh: “Các ngươi nói, A Dung này là

người thế nào?”



Bọn người hầu đi theo hắn ngẩn ra, nhìn thoáng qua nhau, lúng ta lúng túng không biết nên trả lời ra sao.



Lúc này, Trần Nguyên đã thu hồi ánh mắt, hắn thì thào nói: “Bất kể nàng có

gì quỷ dị, nhưng chỉ là nữ lang mà thôi.” Nói tới đây, hắn không biết

nghĩ tới cái gì, lại ha hả cười.



Tiếng cười này khiến bọn người hầu quanh hắn sửng sốt, bọn họ lại nhìn nhau, đều là vẻ mặt hồ đồ.