Mị Công Khanh

Chương 90 : Lý do Nhiễm Mẫn thích Trần Dung

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nhiễm Mẫn nhìn Trần Vi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tư thế tuyệt vời.



Nhìn y, trong mắt Trần Vi lúng liếng, vẻ xấu hổ vui mừng khi nữ nhi gả đi đủ có thể khiến bất cứ nam nhân nào trên thế gian đều mềm lòng.



Nàng ta nhìn y, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.



Trong sự chờ mong của nàng ta, y không hề vươn tay ra.



Dần dần, động tác cầm chén của Trần Vi đã không thể tự ức chế mà run rẩy,

khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cũng dần dần chuyển thành trắng bệch.



Dần dần, nước mắt như châu, lông mi cong dài, nàng ta nhìn y, trên khuôn

mặt trắng bệch, trong ánh mắt, sự chờ mong khát vọng ái mộ đều hiện ra

một loại tỉ mỉ chuẩn bị, trang điểm quá mĩ.



Nhiễm Mẫn chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi lặng lẽ ngẩng đầu lên.



Ánh mắt y chuyển về phía góc phòng, khóe miệng nhếch lên, cười cười, cất

giọng trầm thấp: “Trong Trần phủ, không phải còn có một A Dung sao?”



Lời vừa thốt ra, Trần Công Nhương mở to mắt, Trần Dung quay đầu, ánh mắt sáng ngời cực kỳ phức tạp nhìn về phía y.



Môi Trần Vi run run, nhưng mà tư thế hành lễ của nàng ta vẫn đẹp đến cực

điểm, động lòng người đến cực điểm. Nàng ta cắn môi, như hoa lê yếu ớt,

trong ánh mắt, lại mang theo quật cường: Quả nhiên, tình cảnh này vẫn

xảy ra. Có điều như vậy cũng tốt, Trần Công Nhương ở đây, người sẽ cho

Nhiễm Mẫn một lời giải thích, Trần Dung cũng đã ở đây, nàng sẽ hiểu

được, thứ không thuộc về nàng thì vĩnh viễn cũng đừng nên hành động

thiếu suy nghĩ.



Tuy rằng Trần Vi và Trần Dung quen biết không

lâu, nhưng nàng ta cảm thấy mình rất hiểu vị tộc muội này. Trần Dung là

người thoạt nhìn ngay thẳng, làm việc lại có chút âm trầm, sau khi phát

hiện Nhiễm Mẫn đối với Trần Dung có hứng thú, Trần Vi vẫn sợ hãi muội tử thân phận thấp kém, diện mạo tục diễm này sẽ thừa dịp mình chưa chuẩn

bị, lén lút leo lên giường của Nhiễm tướng quân, khiến y đáp ứng cưới

nàng làm thê.



Phải biết rằng, Nhiễm tướng quân có thể là nam nhi vĩ đại duy nhất trên thế gian này không cần để ý thế nhân chê bai, mà

cưới muội tử thân phận thấp kém làm thê tử. Loại dụ hoặc này quá lớn.



Nàng ta nghĩ, cho dù là Nhiễm tướng quân hay là Trần Dung đều là người thông minh, đối với loại người thông minh này, để sự tình phơi bày ra chỗ

sáng, vĩnh viễn cũng tốt hơn so với che lấp nó đi.



Quả nhiên,

Trần Công Nhương nhăn mày, hắn nhìn Nhiễm Mẫn, nghiêm túc giải thích: “A Dung ư? Nàng là người Vương Thất lang đã nhìn trúng.”



Bình thường mà nói, một câu như thế đã đủ rồi.



Nhưng mà hiển nhiên Nhiễm Mẫn không thèm quan tâm, y cười cười, nhìn chằm

chằm Trần Dung trong bóng tối, phất phất tay, nói: “Trần Dung, đi ra

đi.”



Trong ngữ khí có sự thân thiết.



Bốn chữ vừa thốt ra, trong nháy mắt, Trần Công Nhương mặt nhăn mày nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi trở nên trắng bệch.



Trần Dung chậm rãi đi ra.



Nàng vẫn cúi đầu, chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn, cũng chưa từng nhìn về phía Trần Công Nhương.



Nàng đi đến trước mặt Nhiễm Mẫn, thi lễ với y.



Nàng vừa tới gần y, tay phải Nhiễm Mẫn duỗi ra định kéo cánh tay của nàng.




Dần dần, tiếng nức nở nhỏ dần. Nửa ngày sau, Trần Vi ngừng khóc, khẽ nói: “Muội nói đúng.”



Lời này thực lý trí, Trần Dung nghe thấy thì không khỏi cười lạnh một tiếng.



Đúng lúc này, Trần Vi lại cất cao giọng, nói với vẻ tràn ngập oán độc: “A

Dung, xưa nay ta đối với muội không tệ mà. Nay muội đoạt lòng của người

ta yêu, mối hận này, ta sẽ không quên!” Ngữ khí trảm đinh tiệt thiết,

tựa như lời thề.



Trần Dung cười lạnh ra tiếng, trả lời: “Tỷ càng như thế, Nhiễm tướng quân sẽ càng không thích tỷ.”



Trần Vi lại gật mình.



Lúc này, Trần Dung cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, vì thế kêu lên với xa phu: “Đi nhanh chút.”



“Vâng.”



Kỳ thật không cần nàng dặn dò, hai nữ lang nhà mình ở ngay giữa đường phố

không để ý mặt mũi mà khắc khẩu, bọn người hầu cảm thấy bất an, cũng

không bình tĩnh, đã sớm tăng tốc rồi.



Xe ngựa rất nhanh đã chạy vào Trần phủ.



Có điều dù là Trần Vi hay là Trần Dung, đều bảo xe ngựa trực tiếp chạy vào trong sân viện của mình rồi mới xuống xe.



Nhìn thấy Trần Dung bước xuống, Bình ẩu vẫn chờ nàng vội vàng đi lên đón,

trong ánh đèn lồng sáng rỡ, trên mặt Trần Dung có vẻ nặng nề ít khi có,

bà cảm thấy run sợ mà cất tiếng hỏi: “Nữ lang, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Không có việc gì.”



Trần Dung vung tay áo, bước vào trong phòng.



Chỉ chốc lát, tiếng đóng cửa vang lên.



Trần Dung vọt vào trong tẩm phòng, đi qua đi lại. Vừa đi lại vừa mắng với

giọng oán hận: “Tôn Diễn đứa ngốc này, ai bảo huynh lắm miệng chứ?” Mắng không xả hết giận, nàng lấy roi ngựa từ vách tường xuống, vụt quật

trong không trung, vừa vung, nàng vừa kêu lên: “Đánh đứa ngốc nhà huynh, đánh đứa ngốc nhà huynh!”



Trong giọng nói tràn ngập giận dữ không thể áp chế.



Lúc này ở sâu trong nội tâm, Trần Dung kỳ thật hiểu rõ, khi Tôn Diễn kể với Nhiễm Mẫn cũng không biết nam nhân như Nhiễm Mẫn sẽ bởi vậy đối với

nàng sinh ra cảm tình thật sự, cũng làm ra hành động cầu hôn này.



Ngay cả nàng cũng chưa bao giờ biết, hóa ra Nhiễm Mẫn thích lại là nàng như vậy.



Ngẫm nghĩ, động tác vung roi của nàng chậm lại, chỉ chốc lát, Trần Dung thở

hổn hển, chậm rãi lui ra phía sau vài bước, yếu đuối ngồi xuống tháp.



Nàng buông roi ngựa, cúi đầu xuống.



Hai tay chống trán, Trần Dung thống khổ nghĩ: Tôn Diễn không thể cưới nàng, Vương Hoằng không có khả năng, chỉ có Nhiễm Mẫn nguyện ý cưới nàng,

nhưng nàng vạn vạn lần sẽ không gả cho y. Nàng phải làm sao bây giờ?



Trước kia, nàng còn nghĩ rằng, nói không chừng ở đâu đó nàng sẽ gặp được một

sĩ tử thân phận thấp kém giống nàng, sau đó gả cho chàng, trải qua một

cuộc sống yên lành mà giàu có.



Nhưng trước mắt, giấc mộng này đã hoàn toàn tan biến!



Trời ạ, nàng phải làm sao bây giờ?