Mị Công Khanh

Chương 91 : Vương Thất lang họa vô đơn chí

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Đêm nay, Trần Dung trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ

màng, đầu tiên nàng mơ thấy mình bị một chiếc xe ngựa nghênh đón vào một phủ đệ cực kỳ xa hoa khí phái, Vương Hoằng mặc đồ tân lang, ẩn tình

nhìn nàng. Không biết vì sao, khi đối diện với đôi mắt của chàng, đối

mặt với một phòng đầy tân khách cùng lễ thành thân long trọng này, nước

mắt của nàng không thể tự ức chế chảy xuống gối, đến khi từ trong mộng

tỉnh lại, nàng mở hai mắt ra, nước mắt kia vẫn còn đang ứa ra, đảo mắt

đã thấm ướt đệm chăn.



Lăn qua lộn lại một hồi lâu, Trần Dung lại đi vào giấc ngủ.



Lúc này, nàng gặp Nhiễm Mẫn, nàng nhìn thấy mình đứng ở trong đống lửa lớn, Nhiễm Mẫn mặc đồ tân lang điên cuồng chạy về phía nàng, y ôm nàng chạy

ra khỏi biển lửa. Khi y cúi đầu, lúc đó nàng đang hấp hối, y òa khóc, lệ nàng cũng trào ra khi mắt từ từ nhắm lại.



Hai giấc mộng này, cho dù là người nào đều khiến nàng sau khi bừng tỉnh thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ.



Chân trời còn chưa có tia sáng, Trần Dung đã ngồi dậy, nàng chậm rãi đi đến

trước màn lụa mỏng bên cửa sổ, nhìn sao mai đang từ từ hiện lên ở phía

đông mà xuất thần.



Lúc này bầu trời tươi mát như thế, đó là một vẻ tươi tắn mặc kệ đại địa hỗn loạn đến thế nào, mặc kệ chúng sinh si khổ ra sao.



Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Bình ẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, dậy rồi sao?”



Trần Dung khẽ lên tiếng: “Uh.”



Cửa phòng đẩy ra, Bình ẩu bưng nước rửa mặt vào. Bà thân thiết nhìn Trần

Dung, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua nữ lang giật mình bừng tỉnh, mỗi khi

đó lại kêu to hét lớn, là gặp ác mộng sao?”



Bà nhớ rõ có một

lần, sau khi Trần Dung gặp ác mộng một thời gian, dù là làm việc hay là

tính cách đều trở nên giống như một người khác. Bởi vậy, trong giọng nói của bà không che giấu được bất an.



Trần Dung lắc đầu, nhìn thái dương hiện lên trên nóc nhà, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”



Bình ẩu đi đến bên người nàng, cởi mái tóc dài của nàng ra chải vuốt, nhìn

mái tóc đen dài mượt mà tới tận thắt lưng, Bình ẩu đột nhiên thở dài một hơi, than thở: “Nếu bộ dạng của nữ lang ko yêu mị thế này, hôn sự tất

nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút.”



Bà ngẩng đầu, nhìn tia nắng

chiếu rọi gương mặt trắng ngần của Trần Dung, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ lộ ra ửng đỏ, nhìn cặp mắt to dường như đang giận, lại sóng sánh như

nước mùa thu, mị ý trời sinh, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng giống như

đang chờ mong nam nhân đặt môi hôn, bà không khỏi thở dài một tiếng,

thầm nghĩ: Bộ dạng của nữ lang thật sự khiến những kẻ trung niên quyền

quý yêu thích, ai.



Khi bà trang điểm cho Trần Dung vẫn đều chú ý tận lực che giấu vẻ mị thái trời sinh này của nàng, cố gắng trở nên

thanh nhã hơn một chút.



Ngay thời điểm Bình ẩu đang bận bịu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.



Nghe thấy tiếng nói chuyện, Trần Dung đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ẩu, hôm nay cho dù ai tới cầu kiến thì cứ nói ta bị bệnh.”



“Vâng.”



Lúc này Bình ẩu cũng nghe thấy trong sân nhà mình không ít khách nhân đến đây, bà vội vàng buông lược, đi ra ngoài.



Chỉ chốc lát, giọng nói cao vút của Trần Thiến truyền đến: “Không được, ta

không thể không gặp nữ lang nhà ngươi. Hừ, tin tức này rất khó tin, ta

phải hỏi nàng cho rõ.”



Tiếp theo truyền đến là giọng nói ôn hòa

hữu lực của Trần Tam lang: “Đi nói cho nữ lang nhà ngươi biết, giả bệnh
chằm chằm vào ta, họ Vương kia, lúc này chàng đến đây là có ý tứ gì?

Chàng, chàng chính là muốn cho ta không gả đi được phải không!”



Vương Hoằng thở dài một tiếng.



Chàng vươn tay, tư thái cao nhã mà ung dung, loại ung dung này lại khiến Trần Dung thất thần.



Vì thế, ngón trỏ của chàng nhẹ nhàng chạm vào mặt Trần Dung, sau khi đã ôn nhu lau hết nước mắt, nàng vẫn không nhúc nhích.



Chàng lau lệ cho nàng, thở dài rồi nói: “Nếu A Dung biết điều này, vì sao ta

vừa vào tẩm phòng, nàng đã bảo ta đóng cửa phòng lại?”



Chàng

nhìn nàng ôn nhu, trong ánh mắt sáng ngời cao xa, giờ khắc này tràn ngập thương tiếc: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn đóng cửa lại…… điều

này thì có gì tốt?”



Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung nhanh như chớp đã trở nên đỏ hồng.



Tay nàng cầm roi ngựa run run.



Một hồi lâu, nàng lại nặng nề đặt mũi roi lên cổ họng chàng, quát với vẻ

hung tợn: “Vậy vừa rồi vì sao chàng không nhắc nhở ta?” Nàng tức giận

khiến nước mắt rơi như mưa, lau lung tung một phen, nàng áp chế lửa

giận, thấp giọng rít gào: “Chàng còn thuận theo đóng cửa phòng lại nữa.”



Chàng vô tội nhìn nàng, nhẹ giọng nói với vẻ thuần khiết: “Nhưng, là A Dung muốn ta đóng mà!”



Giọng nói muốn có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu.



Trần Dung tức giận đến thổ huyết, tay nàng run run một hồi lâu, rốt cục

chống đỡ không được, đột nhiên lui về phía sau một bước, nàng đặt mông

ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm mặt, tay áo che đầu, nghẹn ngào nói:

“Chàng là tên hỗn đản, chàng là tên hỗn đản!”



Nàng thật sự rất tức giận, nói năng lộn xộn mắng đến mắng đi, lại chỉ là những lời này.



Nhiệt độ ấm áp truyền đến, tiếp theo, một đôi tay ôn nhu chạm vào người nàng.



Chàng ôm nàng vào trong lòng, tay phải nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc của nàng,

lời nói ra cũng là ôn nhu say lòng người: “Khanh khanh, cửa phòng đóng

lại, nàng lại nức nở, mắng đi mắng lại…… Thế nhân truyền ra, tất sẽ nói

ta là lang quân khiến nàng rơi vào cảnh chịu chết.”



Dừng một

chút, chàng cúi đầu, nói với Trần Dung cả người cứng đờ, vẫn không nhúc

nhích: “Nhìn đi, lần này ta đã nhắc nhở nàng rồi đó.”



Trong giọng nói thanh nhuận như nước, có ngữ khí tranh công lấy lòng.



Trần Dung cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.



Cũng không biết qua bao lâu, nàng vụt đứng lên. Khi đứng dậy, nàng cũng

không biết là cố ý hay là vô tình, dùng cái đầu nhỏ va mạnh vào người

Vương Hoằng



Cú va này khá mạnh, khiến Vương Hoằng lảo đảo lui vài bước, phịch một tiếng đụng vào ván cửa.



Khi tiếng động này truyền đến, tiếng nói nhỏ bên ngoài cũng im bặt.



Mà lúc này, Trần Dung đã vọt tới trước cửa phòng, nàng vừa lau vội nước

mắt, vừa vươn tay chạm vào cánh cửa, muốn mở cửa phòng ra.