Mị Công Khanh
Chương 92 : Quý thiếp
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Đúng lúc này, giọng nói của Vương Hoằng từ từ truyền đến: “Khanh khanh,
nàng vừa thấy ta thì khóc thương tâm như thế, nếu để người khác nhìn
thấy……”
Nói còn chưa xong, động tác mở cửa của Trần Dung liền cứng lại.
Nàng chậm rãi thu hồi tay. Điểm này vừa rồi nàng cũng cân nhắc đến, chính là sau đó bị Vương Hoằng làm cho tức giận trở nên hồ đồ mà quên mất.
Trần Dung xoay người, trừng mắt nhìn Vương Hoằng.
Đối mặt với tươi cười đáng giận của chàng, Trần Dung tiến lên một bước, lại đặt mũi roi để lên cổ chàng.
Lúc này đây, nàng đặt hơi nhanh, làm chàng không thể không ngẩng đầu.
Trần Dung hung hăng trừng mắt, hạ giọng ra lệnh: “Vương Hoằng, ta lệnh cho
chàng tìm lí do thoái thác, xóa bỏ quan hệ của ta và chàng đi!”
Thấy tươi cười trên mặt chàng vẫn đáng giận như cũ, Trần Dung xoay xoay roi
ngựa. Đảo mắt, thân roi thô ráp đã khiến hầu kết trắng trẻo tu mỹ bị
xước một vệt nhỏ.
Thấy một giọt máu ứa ra, tâm Trần Dung mềm nhũn, roi ngựa trong tay lại lui về phía sau.
Vương Hoằng chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mắt kia có chút kỳ dị, Trần Dung không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Nàng rủ hai mắt, tránh đi tầm mắt của chàng, than thở một câu: “Dù sao
chàng cũng không có khả năng cưới ta.”
Vương Hoằng từ từ thở dài một tiếng.
Trong tiếng thở dài, chàng vung tay áo, chậm rãi đi ra cửa.
Đảo mắt, bàn tay của chàng đã nắm lấy cánh cửa.
Chàng dừng chân, quay đầu nhìn về phía Trần Dung đang ngơ ngác nhìn chàng,
bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong suốt, cao xa của chàng lộ ra một
chút thương cảm.
Thương cảm này rất nhẹ rất khẽ, hình như có lại giống như không có, cũng không biết vì sao, đối diện với ánh mắt như
thế, trong lòng Trần Dung áy náy đạt tới cực điểm. Nàng khẽ hé cái miệng đỏ mọng, theo bản năng muốn an ủi chàng, nhưng lời đến bên miệng lại
nghĩ rằng nếu tiếp tục dây dưa với chàng, mình sẽ thật sự không có đường lui. Vì thế nàng xoay người, đưa lưng về phía chàng.
Tiếng thở dài từ từ vang lên.
Trong tẩm phòng, giọng nói cực ôn nhu, cực mềm mại, cực thương cảm vang lên: “Hóa ra, A Dung cũng không yêu ta……”
Trong giọng nói này mang theo một loại tịch mịch cùng mất mát xuyên qua mãi
mãi, tựa hồ chuyện Trần Dung không hề thương chàng làm chàng rất đau
lòng, rất mất mát, rất sầu não.
Trần Dung rõ ràng biết nam nhân
phía sau này thông minh tuyệt đỉnh, cũng biết chàng sớm đã rõ ràng tâm
tư ý đồ của mình. Nhưng một khắc này, nàng vẫn khe trả lời: “Không, ta
có động tâm …… Nhưng động tâm với Vương Thất lang chàng, sẽ làm cho ta
vạn kiếp bất phục!”
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra,
đảo mắt, bóng dáng cao to, mặc áo trắng như tuyết đã cách Trần Dung càng ngày càng xa.
Không biết vì sao, nghe tiếng bước chân càng lúc
càng xa kia, Trần Dung vụt quay đầu lại, trơ mắt nhìn chàng, môi nàng đã mím thành một đường!
Vương Hoằng vừa ra khỏi cửa, người đứng trong sân liền đồng thời quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chàng.
nói: “Còn có chuyện gì nữa? Nhất định là con đã có hài tử của nam nhân,
không còn đường lui, nên chạy tới cùng người đó chịu chết.”
Nàng ta nói tới đây, cất cao giọng, hỏi lại: “Có phải thế không?”
Trần Dung ngẩn ngơ, đảo mắt nhịn không được cười ra tiếng.
Nàng không nhìn về phía Lý thị, mà là chuyển mắt nhìn Nguyễn thị, nhẹ nhàng
nói: “Nếu A Dung không còn là nữ nhi, rất dễ để biết rõ thực hư. Nếu bá
mẫu không tin, cứ việc điều tra.”
Nàng là một nữ lang lại chủ động yêu cầu người khác nghiệm thân.
Nguyễn thị ngẩn ngơ, Lý thị lại nói: “Thật không biết cảm thấy thẹn!”
Lời này vừa nói ra, Tràn Dung thiếu chút nữa bật cười ra tiếng: Các nàng có thể tùy ý oan uổng mình, lại nói mình muốn chứng tỏ sự trong sạch là
không biết cảm thấy thẹn.
Ý nghĩ này thật đúng là quái dị.
Trần Dung không để ý tới nàng ta, nàng vẫn dùng loại ánh mắt sáng trong, đúng lý hợp tình nhìn Nguyễn thị.
Nguyễn thị quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên.
Lúc này, Trần Nguyên ho nhẹ một tiếng, hắn thở dài: “A Dung, con là một nữ
lang lại có dũng khí vì tình chịu chết, đúng là khó lường. Có điều…” Hắn vừa chuyển câu, nói với vẻ than thở nặng nề: “Việc này chẳng những con
gạt trưởng giả, còn dùng lời nói dối để giấu giếm chúng ta. Ai, nếu
không tra ra manh mối, bá phụ thật sự không biết. Con cứ nói dối như
vậy, đúng là vô cùng nhuần nhuyễn.”
Trần Dung rũ hai mắt, chờ hắn nói xong, nàng cúi đầu đáp: “A Dung hổ thẹn.”
Miệng nói hổ thẹn, nhưng biểu tình kia đâu có vẻ gì là hổ thẹn? Trần Nguyên thất vọng lắc đầu.
Hắn lại thở dài một tiếng, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trần Dung, từ từ nói: “A Dung, con si mộ Vương Thất lang, sẵn sàng vì cậu ta chịu chết. Tình ý bực này, thật sự là cảm thiên động địa.”
Hắn
khụ một tiếng, vuốt râu dài, cười rất từ ái: “Bá phụ lúc này gọi A Dung
đến, là muốn nói với con ta đã phái người hướng Vương phủ cầu hôn.”
Ngay lập tức, Trần Dung ngẩng đầu lên.
Trong ánh nhìn chăm chú của nàng, Trần Nguyên cười với vẻ mặt vui phơi phới:
“May mắn Lang Gia Vương thị Vương Nghi giờ đang ở Nam Dương, bá phụ đã
sai người báo chuyện của con cho hắn biết, để Vương gia bọn họ ở trong
thành Nam Dương lấy lễ cưới thê nghênh đón con làm quý thiếp.”
Hắn nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung là vẻ đắc ý ban ơn: “A
Dung, với xuất thân của con, có thể lọt vào Lang Gia Vương thị, đó là
phúc phận đã tu luyện mấy đời. Sau khi con theo Vương Hoằng, chắc chắn
sẽ cùng bọn họ trở lại Kiến Khang. Tới lúc đó, con cần phải tuân thủ
nghiêm ngặt nữ tắc, ôn thuần làm việc, không thể chọc giận người trong
Vương phủ. Nhưng mà con có thể yên tâm, tới khi đó, bá phụ ta, còn có
Tam ca con đều sẽ giúp đỡ con. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều
đứng về phía con!”
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, thì thào
nói: “Bên người Vương Hoằng không có thê thiếp, nếu con đã hoài thai hài tử của cậu ta, vậy rất tốt. Đó sẽ là trưởng tử của Lang Gia Vương
Thất!”
Trong ánh mắt hắn lộ vẻ tiếc hận, tựa hồ, việc Trần Dung
chưa hôn gả đã hoài thai sẽ bị thế nhân chỉ trích, ở trong Vương phủ lại khó khăn ngẩng đầu lên làm người là chuyện không đáng nhắc tới, tựa hồ, nàng chỉ cần có hài tử này, hắn sẽ được lợi càng nhiều, có thể đưa ra
điều kiện cầu danh lợi với Lang Gia Vương thị.