Mị Công Khanh

Chương 93 : Thề

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung vẫn không ngẩng đầu.



Dưới tay áo, hai tay nàng bấu chặt vào nhau, trong lòng cũng bất ổn, lộ vẻ chua sót.



Nàng không biết, dưới tình huống như vậy, bản thân còn có thể làm cái gì.



Chẳng lẽ, hai kiếp làm người, đau khổ giãy dụa, vẫn đổi lấy kết quả thế này sao?



Cũng bởi vì hai kiếp làm người, Trần Dung càng hiểu rõ, nếu có phụ huynh

đáng tin cậy, đời trước, nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế!



Cho dù là đời trước, hay là đời này, ngay cả đi đến tuyệt lộ, bị bức đến

cuối cùng, Trần Dung cũng không nghĩ tới việc thoát ly khỏi gia tộc. Thứ nhất, nàng cũng giống như người khác, quan niệm về gia tộc đã là thâm

căn cố đế, xâm nhập vào huyết mạch, thứ hai, đang trong thời loạn thế,

nếu không có gia tộc che chở, mặc kệ nàng có bao nhiêu tài sản, đảo mắt

sẽ bị cướp đoạt không còn chút gì, ngay cả bản thân cũng có thể có kết

cục bị đem bán.



Nhớ ngày đó, khi cùng Vương Thất di chuyển về

phía nam, không biết bao nhiêu vương công quý tộc bị giết bị hủy hoại,

ngay cả cao quý như hoàng phi, cũng từng trong lúc lẩn trốn bị bọn buôn

người lừa bán, đến nay sinh tử chưa rõ.



Ngẫm nghĩ, Trần Dung cười chua xót: Thôi thôi, Trần Dung, cũng đừng nên từ chối!



Trần Nguyên nhìn Trần Dung đang trầm mặc, ha hả cười, vuốt chòm râu nói: “A

Dung đừng vội quá mức vui mừng, Lang Gia Vương Thất kia cũng là đối

tượng của nhóm công chúa, cho dù con là quý thiếp, phía trên vẫn có thê

tử. Tuổi con còn nhỏ, còn không biết rằng người sống ở trên đời này, chỉ có gia tộc mới là chỗ dựa duy nhất.”



Trong giọng nói của hắn khi nói nhắc đến hai chữ “Duy nhất” thì đặc biệt tăng thêm chút ngữ khí.



Trần Dung vẫn cúi đầu.



Trần Nguyên nghĩ rằng nàng ngượng ngùng, lại ha hả cười. Sau đó, hắn nói với vẻ hiền từ: “A Dung, trước kia là Nam Dương vương bức bách, bá phụ mới

không thể không đem con đến đó. Có phải con vẫn vì sự việc kia mà vẫn

ghi hận với bá phụ không?”



Nói tới đây, hắn nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Dung.



Trần Dung vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu, nàng mới từ hàm răng rặn ra một câu nói vô lực: “A Dung không dám.”



Trần Nguyên không nhận ra điều gì dị thường nên tiếp tục cười không ngừng.

Nhưng thật ra Lý thị thì cảnh giác quay đầu, nghiêm túc đánh giá Trần

Dung đang cúi đầu không nói gì.



Trần Nguyên ngẩng đầu, nhìn ánh nắng bên ngoài, hướng Trần Dung phất phất tay, nói: “Lui ra đi, con cũng phải về chuẩn bị.”



Trần Dung nghe vậy, chậm rãi đứng lên.



Nàng vừa mới đứng lên, tiếng bước chân truyền đến.



Chỉ chốc lát, một giọng nói có vẻ tức giận, thở hổn hển truyền đến: “Lang chủ, chúng nô đã trở lại.”



Trần Nguyên vừa nghe thấy giọng nói đó thì đứng lên, ra cửa nghênh đón, hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở lại? Chẳng lẽ các ngươi không gặp được Vương

Nghi sao?”



Lúc này Trần Dung thi lễ với Nguyễn thị cùng Lý thị,

chuẩn bị lui ra, đột nhiên nghe thấy hai chữ “Vương Nghi”, bước chân

không khỏi cứng đờ.



Không chỉ là nàng, ngay cả Nguyễn thị và Lý thị lúc này cũng là khẩn trương đứng lên. Các nàng vội vàng đi đến đứng ở bậc thang.



Dưới bậc thang là mười mấy tráng phó. Đứng ở đằng trước là người tầm ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, vừa thấy chính là kẻ biết

ăn nói.
Nàng nhìn phiến đất phía trước trắng nâu lẫn lộn, còn có thân cây tích một

tầng bông tuyết thật dày kia, thầm nghĩ: Đúng vậy, ta đã hoàn toàn đắc

tội với cả nhà bọn họ. Nhưng mà, Trần Công Nhương chắc hẳn sẽ che chở

ta, hắn là người lấy đại cục làm trọng, biết rõ Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng đều đối với ta cảm thấy hứng thú, sẽ không cho phép Trần Nguyên bọn họ

thương tổn ta.



Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng của nàng cũng được buông xuống.



Trận tuyết lớn này rơi xuống, toàn bộ thành Nam Dương đều sôi trào.



Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều là tiếng hoan hô, tiếng thét chói

tai, khắp nơi đều là tiếng sanh nhạc, ngay cả thiếu niên nam nữ lúc này

cũng như con ngựa hoang được thả ra ngoài, chạy khắp quanh thành.



Tương phản với Trần Vi đóng cửa không ra, trong sân của Trần Dung mỗi ngày

đều có hạ nhân mang thiệp mời cầu kiến, thỉnh nàng tham gia yến hội ở

các phủ.



Có điều, mặc kệ là người nào đến thỉnh, Trần Dung đều

từ chối. Nàng biết mình không có năng lực giao tế, loại yến hội này

không nói tới nổi danh, không bằng nói là tự làm xấu mặt.



Hai

kiếp làm người, đối với Trần Dung mà nói, thứ nàng đoạt được nhiều nhất

là đã tự biết người biết ta. Nàng biết bản thân cũng không thông minh,

cũng biết mình có rất nhiều tật xấu. Từng ngày trôi qua, việc nàng nghĩ

đến đó là tìm một gia đình không ghét bỏ mình, không có nhiều đấu tranh

phức tạp bên trong mà sống giàu có qua cả đời.



Nhưng chuyện đơn giản như thế, cũng cách nàng càng ngày càng xa……



Nghĩ đến đây, Trần Dung nhìn cửa sổ phủ lụa mỏng kết đầy băng ở bên ngoài

thở ra một hơi, cũng không quay đầu lại kêu lên: “Bình ẩu.”



Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ chốc lát, Bình ẩu xuất hiện phía sau nàng, cười nói: “Chuyện gì vậy?”



Trần Dung nhìn chằm chằm bông tuyết dần dần như nở rộ, xuyên thấu qua màu

man sáng trong, nàng giống như thấy được gương mặt tuấn mỹ cao xa, còn

có biểu tình bi thương khi chàng rời đi ngày đó.



Bất tri bất giác, nàng vươn tay đặt lên ngực.



Trần Dung cắn môi, khẽ nói: “Ẩu, ngươi chuẩn bị một thiệp mời cho ta, ta muốn đi gặp chàng.”



“Chàng?” Bình ẩu kinh ngạc hỏi: “Ai vạy?”



Trần Dung lúng ta lúng túng nói: “Là Vương Thất lang. Lần trước, chàng nói

với Trần Nguyên rằng ta là ‘Phụ nhân tiết nghĩ, sống chết vì bằng hữu’,

ta cũng nên tới cửa cầu kiến, tỏ vẻ cảm tạ.”



Bình ẩu trầm mặc,

nói thầm: “Lão nô tình nguyện ngài đồng ý thu nữ lang làm quý thiếp.” Bà nhìn Trần Dung, nói với giọng thương tâm: “Nữ lang, trở thành quý thiếp của Vương Thất lang, đó là chuyện mà bao nhiêu người muốn cũng không

được đâu! Hiện tại người ta đã chướng mắt mà người còn muốn cảm tạ ngài

ư?”



Trần Dung rũ hai mắt, lạnh lùng nói: “Ngay cả là công khanh, ngay cả thân là danh sĩ, thiếp vĩnh viễn cũng chỉ là thiếp. Ẩu, ta từng thề rồi, cả đời này, ta nhất định phải sống hạnh phúc vui vẻ! Thân là

nữ tử, quyết định vận mệnh, chỉ có trông chờ vào việc thành thân. Dù cho thế nào, ta cũng muốn gả cho một nam nhân đáng giá, trải qua một cuộc

sống thật sự. Ẩu, ta không thể thua nữa!”



Bình ẩu trầm mặc một hồi, thở dài một tiếng, đảo mắt, bà lại tò mò hỏi: “Nữ lang vì sao nói ‘Không thể thua nữa’?”



Trần Dung cứng đờ, sau một lúc lâu mới thấp giọng trả lời: “Ngươi nghe lầm

rồi.” Ngữ khí nặng nề, Bình ẩu lập tức không dám hỏi lại nữa.