Mị Cốt Chi Tư

Chương 1 : Thiên sinh mị cốt

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


“Cô chính là Lâm Mị?”



Tô Trọng Tinh đứng ngoài lương đình, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống

nhìn cô gái trẻ ngồi trong đình, giọng điệu nhạt nhẽo, nhãn thần thể

hiện sự xem thường không thèm che dấu.



Lâm Mị vốn nhũn như con

chi chi ngồi trên ghế đá, thấy có người lên tiếng, liền thẳng lưng, nhủ

thầm liên tục: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang!



Lâm Mị mặt mày xinh đẹp, cực kỳ động lòng người, nhưng nàng lại có một khuyết

điểm chí mạng, đó là xương cốt quá mềm, ngồi không ra ngồi, đứng không

ra đứng. Mấy bà dì bên ngoại nàng từng xem qua, nói nàng là thiên sinh

mị cốt, không thể đoan trang.



Vì muốn đoan trang, Lâm Mị đã nỗ lực không ít, nhưng hiệu quả rất nhỏ.



Đáng chết là, từ sau khi có nguyệt sự vào năm ngoái, nàng phát hiện khứu

giác bản thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, không chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi là xương cốt toàn thân liền mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững.



Chuyện đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể để người khác biết, vì chứng bệnh này mà lòng dạ Lâm Mị rối như tơ vò. Lúc này

Tô Trọng Tinh chỉ cách nàng có mấy bước chân, nàng chỉ sợ xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ngay lập tức, liền nỗ lực thẳng lưng, muốn tạo thành

dáng vẻ đoan trang rồi mới lên tiếng trả lời.



Tô Trọng Tinh đợi

một hồi lâu, chỉ thấy Lâm Mị ưỡn ngực duỗi cổ, õng à õng ẹo, nhưng không trả lời hắn, không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ: “Cô

muốn thế nào thì mới chịu giải trừ hôn ước?”



Mười tám năm trước,

Tô thái gia và Lâm thái gia cùng làm quan ở Dịch Châu. Lúc ấy, mẹ của Tô Trọng Tinh và mẹ của Lâm Mị là bạn thân chí cốt, sau khi một người sinh trai một người sinh gái, thường vụng trộm nói đùa là muốn kết làm thông gia. Những lời này lại truyền đến tai Tô thái gia và Lâm thái gia,

trong một lần say rượu, hai người nửa đùa nửa thật gọi nhau là thông

gia, ngày hôm sau liền trao đổi tín vật, định hôn ước cho Tô Trọng Tinh

và Lâm Mị. Sau đó Tô thái gia quan lộ thênh thang, mấy lần lên chức,

cuối cùng trở về kinh thành.



Sự nghiệp của Lâm thái gia không

được thuận lợi như thế, con trai duy nhất là Lâm Lỗi lại không nên thân, chỉ biết bài bạc rượu chè, còn chọc nghẹo một cô nương thanh lâu, bỏ ra một số tiền lớn chuộc về làm tiểu thiếp, khiến vợ cả là Cố Khả Nhi tức

mà chết. Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, Lâm thái gia thấy mất hết thể diện, không bao lâu sau cũng lâm bệnh, được nửa năm thì qua đời. Lúc này Lâm

Lỗi mới biết tỉnh ngộ, để tâm sống tử tế qua ngày. Tiếc rằng Lâm gia vốn neo người, tiền bạc không nhiều, bị ông ấy hoang phí mấy năm, cả nhà

chẳng còn gì đáng giá, thêm hai lần tang ma, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn. May mà còn có bà vú và hai nha hoàn của Cố Khả Nhi ở lại, bọn họ giúp Lâm Mị thêu thùa kiếm sống qua ngày, mới miễn cưỡng sống được


Tô Trọng Tinh quyết định nói chuyện rõ ràng một lần, miễn

cho Lâm Mị lằng nhằng, hắn nhấc chân, ý định ngồi xuống ghế đá bên cạnh, không ngờ hắn mới nhấc chân lên, đã thấy Lâm Mị lên tiếng bằng chất

giọng ướt át quyến rũ mê người: “Đừng tới đây!”



Ô ô, rốt cục là

xảy ra chuyện gì đây? Lâm Mị khóc không ra nước mắt. Vì biết bản thân

mắc chứng này, trước đây nàng tận lực tránh mặt đàn ông, vạn nhất phải

gặp, cũng tận lực giữ khoảng cách, chưa từng xảy ra chuyện gì quá giới

hạn. Hiện tại Tô Trọng Tinh mới nhấc bước, xương cốt toàn thân nàng mềm

nhũn không nói làm gì, tim còn đập thình thịch, gò má đỏ bừng, bất đắc

dĩ mới lên tiếng bảo Tô Trọng Tinh đừng tới đây. Ai biết được mới mở

miệng thì … thì cả giọng nói cũng khác, chẳng khác gì tình nhân nỉ non.

Để người khác nghe được, không ai có khả năng liên tưởng đứng đắn.



Tô Trọng Tinh cũng ngẩn ra, ngừng bước, bỗng nhiên thấy bùng lửa giận. Thế này là muốn quyến rũ hắn sao? Quá vô sỉ!



Ban ngày ban mặt, lương đình không cửa nẻo gì, vốn là chỗ gặp gỡ quang minh chính đại nhất, bị cô nàng này bầy ra dáng vẻ và giọng nói ướt át này,

khác nào nói hắn và cô ta hẹn nhau ra đây yêu đương lén lút.



Lâm

Mị không dám ngẩng đầu nhìn Tô Trọng Tinh, chỉ liều mạng cổ vũ bản thân: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang! Mị thái cái gì chứ, không

được! Nàng vừa cổ vũ bản thân, vừa xòe tay bấu vào thân cột, hy vọng ổn

định được tấm thân đã mềm nhũn, lê sang phía kia.



Tô Trọng Tinh

bực tức không ít, đưa mắt nhìn lại thấy Lâm Mị dựa vào thân cột, mặt ửng đỏ, môi hồng đào khép hờ, hai tay bắt chéo ra sau lưng vòng qua thân

cột, vì vươn tay về phía sau, tấm áo xuân hơi mỏng bị kéo căng, tất cả

dáng người thon thả quyến rũ phơi bày: cần cổ trắng nõn, bộ ngực mượt

mà, eo nhỏ bó chặt. Hỏa khí trong lồng ngực càng bùng phát hơn, hắn nắm

tay thành nắm đấm, cắn răng nói: “Lâm Mị, cô muốn làm cái gì đấy?”



“Huynh đừng tới đây!” Lâm Mị rơm rớm nước mắt, giọng nói càng thêm ngọt ngào

nỉ non, lại như mời mọc đối phương nhanh chóng tới đây.



“Hai người đang làm cái gì đấy?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên.



Tô Trọng Tinh quay đầu nhìn lại, La Minh Tú đang đứng cách đó không xa, đồng tử hừng hực lửa giận.