Mị Cốt Chi Tư

Chương 2 : Ấm ức

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Từ góc nhìn của La Minh Tú đánh giá, chỉ thấy tấm áo hồng nhạt mỏng manh

của Lâm Mị dán sát lên thân thể, dáng vóc mê người, hai gò má đỏ bừng,

mị nhãn như tơ, yêu kiều dựa người vào thân cột, rõ ràng là bộ dạng hồ

ly. Tô Trọng Tinh thì thở phì phò, lồng ngực nhấp nhô, dường như muốn

cất bước tiến tới, rõ ràng là đã bị quyến rũ. Tuy ngày thường cô ta rất

biết kiềm chế cảm xúc, không nổi giận trước mặt người khác một cách dễ

dàng, nhưng lúc này không cách nào kiềm chế lửa giận, cắn môi nói: “Nơi

này kẻ đến người đi, nếu để người khác bắt gặp, biểu ca còn cần thanh

danh hay không?”



“Minh Tú, sự tình không phải như em đang nghĩ.”

Lúc này Tô Trọng Tinh mới phát hiện, không rõ vì tức giận hay còn vì

nguyên nhân nào khác, bản thân dĩ nhiên miệng đắng lưỡi khô, tim đập

thình thịch, vội lui về phía sau hai bước, giải thích: “Chúng ta đang

thương lượng chuyện đứng đắn.”



Chuyện đứng đắn thì phải thương

lượng như thế sao? Gạt quỷ ah? Nếu không phải trông thấy tận mắt, cô ta

tuyệt đối không dám tưởng tượng biểu ca lại có thể bầy ra bộ dạng thế

này. Không, nhất định Lâm Mị kia quyến rũ biểu ca, cũng không biết biểu

ca trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà luống cuống đến vậy. Thật không biết xấu hổ. Phải kể lại chuyện này cho bà ngoại nghe.



Cho rằng Tô

Trọng Tinh dĩ nhiên không chịu nổi một kích, con hồ ly vừa cám dỗ là hắn liền mê mẩn, lửa giận trong lòng La Minh Tú hóa thành tủi thân, nước

mắt lã chã tuôn rơi, xoay nguời bỏ chạy.



Tô Trọng Tinh trừng mắt

nhìn Lâm Mị vẫn đang bấu víu lấy thân cột, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt

Lâm Mị, phẫn nộ quát: “Đều tại cô!”



Lâm Mị nỗ lực nghiêng mặt,

thầm nghĩ né tránh cánh tay Tô Trọng Tinh đang chỉ thẳng mặt, ma xui quỉ khiến thế nào, lại đưa cái lưỡi nhỏ nhắn hồng nhạt ra liếm môi, đầu

lưỡi còn nghịch ngợm vểnh vểnh lên, liếm một vòng rồi còn ra vẻ như chưa thỏa mãn rút vào.



Thấy động tác đó của Lâm Mị, Tô Trọng Tinh

hoảng sợ rụt tay, không hiểu sao đầu ngón tay tê dại, cảm giác tê dại

nhanh chóng lan truyền theo mạch máu, truyền lên tai, rất nhanh sau đó,

tai hắn nóng rực lên.



Vô… vô sỉ đến thế sao? Tô Trọng Tinh không
phải suy xét cẩn thận một phen, rồi mới ngẩng đầu nói: “Không dám giấu

lão phu nhân, Trọng Tinh đại ca tìm cháu nói chuyện, nói dù cháu có gả

cho anh ấy, vị tất đã được hạnh phúc. Cháu chỉ không hiểu, năm xưa là

ông nội định hôn cho cháu, sao có thể không hạnh phúc. Sau đó biểu tiểu

thư chạy tới, Trọng Tinh đại ca đuổi theo, cháu liền hiểu được mấy

phần.”



Tô thái gia và Lâm thái gia đã định ra hôn sự này, mọi

người lại không dám chối bỏ, nếu đã vậy, nàng chính là vị hôn thê danh

chính ngôn thuận của Tô Trọng Tinh. Tô Trọng Tinh nói chuyện thô lỗ, ép

buộc một cô gái yếu đuối từ hôn. Còn đuổi theo một cô gái khác trước mặt vị hôn thê, nếu để người ngoài bình luận, tất là hắn sai trước. Không

biết Tô lão phu nhân có tính toán gì?



Tô lão phu nhân không nghĩ

được rằng Lâm Mị lại nói chuyện sắc sảo như vậy, bà cụ giật mình, bởi vì Lâm Mị chỉ đưa tới một bà vú già, cũng không phải trưởng bối chân

chính, bà cụ có mấy lời chỉ có thể nói riêng với Lâm Mị, một hồi lâu sau mới cười nói: “Trưởng bối định ra hôn ước, đương nhiên là không có lý

nào lại hủy hôn. Nhưng sau khi định ra hôn ước này, Lâm gia nhà cháu lại bặt tin nhiều năm, Tô gia mới cho là nhà cháu đã có mối khác, không

muốn nhắc lại hôn sự này nữa. Bởi vì Trọng Tinh và Minh Tú lớn lên bên

nhau, hai nhà bắt đầu tính chuyện cưới xin. Không ngờ cháu lại đột ngột

xuất hiện. Trọng Tinh và Minh Tú kiên định lập trường, chuyện thành thế

này thật là khó xử.”



Sẽ không huỷ hôn, nhưng Tô Trọng Tinh và cô

em họ ‘người thứ ba’ lại kiên định lập trường, thế nên làm thế nào cho

phải? Lâm Mị cũng thấy rối bời thay Tô lão phu nhân.



Thấy Lâm Mị

cúi đầu không nói, Tô lão phu nhân không có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng nói: “Bây giờ có một biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ không biết ý tứ tiểu Mị thế nào?”



“Thỉnh lão phu nhân cứ nói!” Lâm Mị ngước

mắt nhìn ấm tử sa, bằng vào sự yêu thương chiều chuộng dành cho La Minh

Tú, chẳng lẽ cô ta cam tâm làm thiếp? Cũng được, dù sao tương lai sẽ có

‘người thứ tư’ ‘người thứ năm’ các kiểu, nếu cô đã cam tâm làm thiếp, ta liền đáp ứng cô!



Tô lão phu nhân đặt ly trà xuống, vỗ vỗ lên tay Lâm Mị, có chút áy náy cười cười: “Nếu tiểu Mị đồng ý biện pháp này, ta sẽ bảo Trọng Tinh đối xử với cháu thật tốt. Tóm lại, khi ở trong phủ

không cần hành lễ dành cho vợ cả với Minh Tú.” Nói xong dừng lại một

chút, ra vẻ nhượng bộ to lớn: “Thế này đi, trước bàn dân thiên hạ, cháu

và Minh Tú có địa vị ngang nhau!”