Mị Cốt Chi Tư

Chương 20 : Lòng tham không đáy

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Sau khi Lâm Mị ngất xỉu, được hai tiểu nha đầu dìu đỡ đến sảnh phụ, đặt trên ghế dài.



Mọi người phỏng đoán, hẳn là Lâm Mị đã phải chịu rất nhiều đả kích về mặt

tinh thần, mới dẫn đến ngất xỉu, lần lượt ném cho Tô Trọng Tinh những

ánh mắt chỉ trích.



Đến lúc này, Tô Trọng Tinh cũng bắt đầu có cảm giác hổ thẹn. Nghĩ đến chuyện Lâm Mị mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ là một

thiếu nữ yếu đuối, nếu lúc này từ hôn, chỉ sợ chẳng còn nơi nào để đi.

Nói thế nào, nàng cũng là hôn thê của hắn, sao hắn nỡ nhẫn tâm nhìn nàng lưu lạc bên ngoài? Vạn nhất rơi vào tay kẻ bất lương, lòng hắn cũng

không thể bình an. Huống hồ, tuy nàng đồng ý từ hôn, chỉ sợ mẫu thân sẽ

giận cá chém thớt sang biểu muội. Nếu có thể, tìm giải pháp nào vẹn cả

đôi đường vẫn hơn.



Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị ngất xỉu, dáng vẻ mềm nhũn như con mèo nhỏ, thật là động lòng người, không kiềm

chế được nhìn thêm vài lần, lòng thầm mắng chửi Tô Trọng Tinh là cái đồ

không biết thương hoa tiếc ngọc, đối với thủ đoạn của La Minh Tú chỉ

biết lắc đầu ngao ngán.



Ba thanh niên đứng trong khoảng cách gần

khiến Lâm Mị toàn thân vô lực, hai gò má nóng bừng, không làm sao được,

chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Nàng nghe thấy Chu Minh Dương sai

người hầu đi thỉnh Vương đại phu, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào khóc rấm

rứt, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đang nói gì đó, La Minh Tú nghẹn ngào

trả lời, Chu Tư cười mấy tiếng âm hiểm, tóm lại, không gian đang rất lộn xộn. Nàng chỉ hận bản thân quá yếu, đứng cũng không xong, không thể tự

đi khỏi cái nơi hỗn loạn này.



Một người hầu ngồi xuống mép ghế,

nâng đầu nàng dậy, giúp nàng uống nửa chén nước, nhẹ giọng hỏi han: “Lâm tiểu thư, cô đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”



“Uhm!” Lâm Mị ngửi thấy người cô bé này có mùi bạc hà nhàn nhạt, lập tức cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, bèn vịn cánh tay người hầu ngồi thẳng dậy, gục đầu vào vai

người hầu nói: “Em có đeo túi thơm sao?”



“Có đeo ạ, nhưng không

có hương hoàn, chỉ có mấy lá bạc hà để chống muỗi.” Cô bé thấy Lâm Mị có hứng thú với túi thơm của mình thì cởi túi thơm đưa Lâm Mị xem.



Lâm Mị cầm túi thơm, kề lên mũi khẽ ngửi, cột sống liền cứng lại, không vô

lực như vừa rồi nữa, hai tay thậm chí còn vì quá phấn khích mà run run,

nàng chợt nhớ đến buổi tối tìm lá bạc hà trong vườn của Tô phủ, lúc ấy

chạm mặt Tô Trọng Tinh, hắn đứng rất gần nhưng nàng cũng không cảm thấy

có chút bất thường nào, cũng không yếu ớt hay nhũn người, lúc đấy nàng


Chu Minh Dương nâng cằm, cười dài đáp: “Đương nhiên không chịu, cứ chờ mà xem!”



“Cháu không chịu!” Quả nhiên, Lâm Mị thẳng người, ngẩng đầu nói dõng dạc:

“Trừ phi biểu tiểu thư chịu làm thiếp, cháu mới cân nhắc chuyện này.”



“Lâm Mị, cô đừng có lòng tham không đáy.” Tô Trọng Tinh nhíu mày, khó khăn

lắm hắn mới khuyên được La Minh Tú đồng ý để Lâm Mị cùng làm bình thê,

không thể ngờ Lâm Mị lại cự tuyệt thẳng thừng, lẽ nào lại như vậy? Nếu

không vì nghĩ đến chuyện nàng từ hôn rồi không có chỗ nào để đi, nàng

muốn từ hôn cứ từ hôn, việc gì hắn phải mua dây buộc mình?



Ta lòng tham không đáy? Lâm Mị há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Trọng Tinh trân trối.



“Thật là náo nhiệt!” Cùng với việc đánh tiếng, Liễu Vĩnh tiến vào, trông thấy Lâm Mị và Tô Trọng Tinh cũng những người khác đều ở đây, mí mắt hắn

giật giật, bất động thanh sắc vái chào Vĩnh Bình Hầu phu nhân nói: “Phu

nhân gọi cháu đến đây, không biết có chuyện quan trọng gì?”



“Con

hầu này nói cậu sàm sỡ nó, có bằng chứng thuyết phục.” Phu nhân Vĩnh

Bình Hầu chỉ Bạch Đào đang quỳ trên sàn, quát: “Đứng lên mà nói!”



Bạch Đào vừa nghe thấy thanh âm Liễu Vĩnh, kỳ thật đã lén lút đưa mắt nhìn,

trong lòng mừng thầm, quả nhiên môi Liễu Trạng nguyên bị cắn rách, hắn

có muốn phủ nhận cũng không thể.



Liễu Vĩnh thấy Bạch Đào đứng

lên, thẹn thùng e lệ liếc hắn nhìn hắn, lòng hơi kinh ngạc, ớ, tuy ta có đánh ngất con hầu này, nhưng chưa hề sàm sỡ cô ta, cô ta muốn gì đây?



Khi Bạch Đào kể đến chuyện cắn môi đối phương, còn to gan ** nhìn môi Liễu

Vĩnh, hắn đưa tay sờ sờ môi mình, cau mày nói: “Môi ta tuy có vết rách,

nhưng là do ta không cẩn thận tự cắn phải môi, con hầu nhà ngươi…” Liễu

Vĩnh mồm nói, mắt đã đảo một vòng, dừng lại trên mặt Lâm Mị, hơi có chút thiếu tập trung.



Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh quyết không thừa nhận,

không khỏi nôn nóng, đúng lúc Liễu Vĩnh nhấc tay, cô ta nhìn thấy nửa

dấu răng ở cổ tay trái, rốt cục bất chấp tất cả, kêu lên: “Mọi người

nhìn đi, trên cổ tay cũng có dấu răng, ta không hề nói láo.”