Mị Cốt Chi Tư
Chương 19 : Sự tình bại lộ
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
“Nói hươu nói vượn, Liễu Trạng nguyên là người thế nào, sao có thể làm ra
chuyện như thế?” Đường đường là một Trạng nguyên, muốn nữ nhân là chuyện dễ như trở bàn tay, sao phải cưỡng bức một con hầu gái? Không may con
hầu lu loa lên, không phải mất hết thanh danh sao? Lòng Chu Tư rất bực,
không biết con hầu này nghe ai xui khiến, dám làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.
Tô Trọng Tinh cũng không tin lời của Bạch Đào. Nếu nói Liễu Vĩnh gian díu với Lâm Mị ở nhà cỏ, vì muốn che dấu tai mắt mọi người,
đánh ngất hắn và Chu Tư để thoát thân thì còn có khả năng. Nhưng nếu nói Liễu Vĩnh không giữ thể diện đi sàm sỡ một nha hoàn Hầu phủ thì thật
khó tin.
Bạch Đào vốn tràn đầy tin tưởng rằng Chu Tư vừa nghe cô
ta tố cáo, nhất định sẽ đòi công bằng cho cô ta, không ngờ được Chu Tư
không tin tưởng chút nào, không khỏi nôn nóng. Cô ta bất chấp tất cả nói ra: “Nếu bình thường đương nhiên Liễu Trạng nguyên sẽ không thèm muốn
ta, nhưng lúc đấy, Liễu Trạng nguyên đang trúng mị dược, tự nhiên…”
Nếu nói Liễu Vĩnh là bởi vì trúng mị dược mới ra tay với một con hầu, Tô
Trọng Tinh và Chu Tư cũng thấy có chút đáng tin. Mị dược đó có tác dụng
rất ghê ghớm, hai người bọn hắn, suýt chút nữa thì mất hết thần trí, cởi áo đối phương, làm chuyện bẽ mặt.
Xem xét bộ dạng Bạch Đào, Chu
Tư cười lạnh một tiếng: “Bạch Đào, lời ngươi nói không đáng tin chút
nào. Kẻ trúng mị dược thần trí mơ hồ, đâu biết nương tay? Nhìn ngươi đi, diện mạo rất tốt, không có chút thương tích nào. Xiêm y tuy có xộc xệch nhưng không rách nát.”
“Khi Liễu Trạng nguyên ra tay với ta,
nhãn thần tuy có chút đáng sợ, nhưng vẫn chưa mất thần trí, còn gọi tên
ta! Ta vừa quay đầu thì bị đánh ngất, ta bất tỉnh, sau đó…” Lúc ấy Bạch
Đào hôn mê, bị đối phương kéo đi mới tỉnh lại. Nhưng mắt bị bịt kín bằng một giải thắt lưng, miệng bị nhét một khăn tay, tay chân bị đè chặt,
không thể giãy dụa, không thể kêu cứu. Đến khi đối phương đi rồi, cô ta
mới tháo được thắt lưng bịt mắt, rút khăn tay nhét trong miệng ra, rồi
la hét chói tai. Cô ta bận la hét chói tai nhưng vẫn không quên chỉnh
lại áo xống, cầm khăn tay mà đối phương bỏ quên. Trên khăn thêu một đóa
hoa thủy tiên. Cô ta vui buồn lẫn lộn, vội cất cái khăn vào trong người, lúc cần sẽ lấy ra làm bằng chứng. Lúc này đang do dự, không biết có nên lấy cái khăn ra không, nhất thời thần sắc có vẻ do dự.
Khi Bạch
Đào đang biện bạch, La Minh Tú đã bỏ rơi người hầu, tự cầm đèn lồng đuổi theo Tô Trọng Tinh vào vườn hoa. Cô ta vừa bước vào vườn hoa, nghe thấy Bạch Đào đang nói những lời rất thiếu thận trọng, sợ Bạch Đào lỡ miệng, vội vàng nói chen vào, giơ cái nón ra nói: “Bạch Đào, lúc hoàng hôn, ta có thấy ngươi cầm cái nón này. Vừa rồi ta tìm thấy trong nhà cỏ, không
biết ngươi muốn giải thích thế nào?” Cầm bạc rồi còn không làm xong
câu, thấy Chu Minh Dương xuất hiện, bao tức giận đột nhiên trôi đi đâu
hết, trong nháy mắt, khí tức đàn ông lại đập vào mặt, né không được,
tránh không xong, mặt đỏ, tim đập loạn nhịp, hai chân mềm nhũn, toàn
thân tê dại, “phịch” một tiếng, ngã luôn ra đất.
Bên kia, Mạc
Song Kỳ tìm mãi vẫn không thấy Lâm Mị, lòng nóng như lửa đốt, đang lững
thững đi ra sảnh chính, đứng ở cửa nhìn xung quanh, lại thấy Liễu Vĩnh
đang ung dung đi tới, nhất thời gọi một tiếng, “Liễu đại ca!” Đến gần
thấy môi Liễu Vĩnh rách đến rỉ máu, Mạc Song Kỳ cả kinh lên tiếng: “Môi
anh bị sao kìa?”
“Không cẩn thận cắn phải môi.” Liễu Vĩnh thuận
miệng đáp một câu, lòng thầm sợ đêm dài lắm mộng, nhân thấy bốn bề vắng
lặng, thản nhiên nói: “Song Kỳ, nếu trước kia ta có nói gì khiến em hiểu lầm thì giờ cho ta xin lỗi. Nếu em đồng ý, ta sẽ coi em như em gái
ruột.”
Mạc Song Kỳ choáng váng, quả nhiên, cô ấy đã mơ hão. Cũng
tốt, chí ít đã được một lời rõ ràng, có thể chết lòng triệt để, không
cần nhớ nhung thêm nữa.
Liễu Vĩnh thấy Mạc Song Kỳ ngây ngốc, thầm thở dài một hơi, không tiện nói thêm, đi vào sảnh chính đèn đuốc sáng trưng trước.
Mạc Song Kỳ tinh thần chán nản, lại gặp ba cỗ kiệu mềm dừng trước cửa, phu
nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân cùng Chu Mẫn Mẫn xuống kiệu, cô ấy lau nước mắt, trốn sang một bên. Một bà già vội vàng đi tới, thì thầm mấy
câu với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu biến sắc,
quay đầu hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Con hầu Bạch Đào của con đâu?”
Chu Mẫn Mẫn kinh ngạc, “Bạch Đào sao ạ?”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười lạnh nói: “Nó làm được một chuyện tốt lắm? Bây
giờ, đang theo hai anh con đến sảnh phụ, chờ Liễu Trạng nguyên đến đối
chất!”