Mị Cốt Chi Tư

Chương 18 : Là ai giở trò

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Cuối cùng thì bọn người hầu cũng tìm thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu ở vườn dưa, liền nói đại thiếu gia Chu Minh Dương mới về, các vị phu nhân ở ngoài

kia cũng muốn cáo từ, tìm mãi không thấy phu nhân, thì ra phu nhân ở

vườn dưa! Bọn họ nghĩ chắc phu nhân uống hơi quá chén, đến vườn dưa ăn

dưa chuột giải rượu.



Chuyện khác không nói, vừa nghe con trai lớn Chu Minh Dương về gấp, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa mừng vừa sợ, vội nói

với Chu Tư: “Nếu lời con nói là thật, nhanh chóng điều tra xem rốt cục

là ai đánh ngất hai đứa!” Trong lòng bà, thật sự không tin lời Chu Tư

cho lắm. Đang yên đang lành, kẻ nào đến hãm hại hai tên đàn ông? Huống

hồ, chỗ này là chỗ nào? Đây là Hầu phủ cơ mà, người lạ nào vào được đến

đây. Cho dù suy luận rằng khách dự tiệc hôm nay bày trò nghịch ngợm,

nhưng dàn cảnh hai tên đàn ông vào phòng kín thì kẻ đó được lợi gì? Nếu

nói là con nhà mình hoang đường thành tính, tự nhiên muốn thử cảm giác

cùng đàn ông thì bà tin tưởng tuyệt đối.



Tô phu nhân cũng bán tín bán nghi, nhưng tới lúc này vẫn không thấy tung tích Lâm Mị, lòng bà

rất bất an, chỉ sợ Lâm Mị gặp phải chuyện gì, hoặc là bị người khác kéo

vào chuyện gì. Bà đang muốn quay về sảnh chính tìm Lâm Mị, lại thấy

người hầu nâng ba kiệu mềm đến, bèn ngồi lên một kiệu. Chu Mẫn Mẫn ngồi

một kiệu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngồi một kiệu, vậy là La Minh Tú hết

phần.



La Minh Tú vốn không vội vã gì, thấy Chu Mẫn Mẫn tỏ ý nhường, tất nhiên là cô ta ra vẻ nhún nhường, nói cô ta đi bộ cũng được.



Trước khi Chu Minh Dương ra ngoài làm việc, có hứa với Chu Mẫn Mẫn, sẽ mang

về cho cô bé mấy món đồ chơi vui lạ, Chu Mẫn Mẫn nghe thấy tin anh trai

trở về, nóng lòng muốn gặp anh, thấy La Minh Tú khiêm nhường, cô ấy cũng không khách khí nữa.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền sai mấy người

hầu đi theo hộ tống La Minh Tú. Lại dặn Chu Tư tìm xung quanh một lượt,

xem có kiếm được kẻ hãm hại đang trốn không? Không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng. Tìm được thì áp giải đến quan phủ. Nói xong, người hầu nhấc

kiệu, nha hoàn cầm đèn lồng đi trước, đi về phía sảnh chính.



Khổ

cực lắm mới thiết kế được cái bẫy này, giờ chẳng lẽ trơ mắt nhìn mọi

chuyện đâm vào ngõ cụt? La Minh Tú như kiến bò trên chảo nóng. Qua đêm

nay, chỉ sợ cô ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh cưới Lâm Mị.

Không được, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể Phá Phủ Trầm Chu (đập nồi dìm thuyền) (*), được ăn cả ngã về không.



Cô ta bảo bọn người

hầu ra ngoài đứng chờ, chậm chạp cầm cái mũ trong tay Chu Tư, ậm à ậm ừ

nói: “Lúc hoàng hôn, em có nhìn thấy Bạch Đào dìu Lâm Mị đi từ phòng

thay quần áo ra, Lâm Mị nói muốn vào vườn dưa tản bộ, nhất thời lại ngại ánh nắng chiều, muốn tìm một cái mũ để che nắng. Không biết Bạch Đào

tìm đâu ra một cái mũ đưa cô ta, em thấy rất giống cái mũ này! Chuyện

này, tìm Bạch Đào hỏi một chút liền biết rõ.” Chỉ cần tìm Bạch Đào đến,

có Bạch Đào làm chứng, Lâm Mị trốn không thoát.



“Nếu nói là Lâm
trách nhiệm. Bất kể như thế nào, so với việc bị gả cho một gã sai vặt

vẫn tốt hơn nhiều.



“Ngươi nói Liễu Vĩnh? Có bằng chứng gì?” Chu

Tư rất kinh ngạc, con người Liễu Vĩnh như thế, căn bản sẽ không đi giở

trò với một hầu gái, thế này là thế nào?



Tuy bị đối phương bịt

mắt, không nhìn thấy gì. Nhưng Bạch Đào không phải đứa ngốc, đương nhiên sẽ tạo ra ký hiệu. Chỉ cần nói ra, chắc hẳn thiếu gia sẽ đòi công bằng

cho cô ta.



Bạch Đào ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Ta cắn rách môi hắn, ngoài ra, còn cắn cổ tay hắn. Hai vết thương đó, chính là chứng cớ.”



* * *



Phá phủ trầm chu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Chu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm

cuối triều nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu

bị thất bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phíia tây nam Bình Hương

tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài

Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứứu viện nước Triệu.



Nhưng khi Tống

Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó

những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần yêu cầu

Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra,

ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn

chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh thì

ngư ông đắc lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám

quân lính chịu đói khát.



Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang

giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ liền ra

lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.



Sau khi

quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết,

đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại,

chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến

cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi

đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.



Hiện nay, người ta vẫn thường

dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, anh

dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến.