Mị Cốt Chi Tư

Chương 17 : Quyết đoán trộm hương

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Gió đêm mát lạnh, hoa tươi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.



Chu Minh Dương ngửi thấy, trừ hương hoa thơm, mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ, còn có chút mùi máu tươi như có như không.



Chu Minh Dương cúi đầu xuống, rồi lại chậm rãi ngẩng lên, đầu ngón tay gạt

cổ áo Bạch Đào ra, nhưng không đi vào, chỉ xẹt qua lồng ngực Bạch Đào,

sau đó kề lên mũi hít ngửi, nghiên cứu một hồi, hắn đột nhiên cười “phì” ra một tiếng: “Là máu mũi?”



Chuyện này mà đồn đến tai công chúa, chắc hắn xấu hổ mất hai năm là ít. Có hôm Chu Tư sai nhà bếp hầm một tô canh đại bổ, không may bị bê nhầm đến phòng hắn, hắn uống xong, tối đó, một hầu gái ăn mặc hơi mát mẻ vào phòng hắn dọn dẹp, hắn chưa kịp làm

gì đã chảy máu mũi. Đối với sự kiện đấy, hắn vẫn âm thầm tức giận. Đối

với chuyện chảy máu mũi, ký ức của hắn vẫn còn rất mới mẻ.



Kỳ

thật, hắn không ham hố Công chúa chút nào. Dựa vào năng lực và gia thế

của hắn, thật sự không cần Công chúa đến dệt hoa trên gấm (làm chuyện

thừa thãi). Huống hồ, Công chúa điêu ngoa tùy hứng, không dễ hầu hạ. Có

điều Thái hậu và Hoàng hậu lộ ra ý tứ đó, hắn biết cự tuyệt thế nào? Có

lẽ, nên nghĩ cách đẩy Công chúa đến với người khác. Nghe nói công chúa

thích mỹ nam tử, có lẽ, nên để công chúa trông thấy em trai ruột Chu Tư, hoặc là Liễu Trạng nguyên, nếu không thì trông thấy Tô Trọng Tinh. Ba

kiểu mỹ nam, tất sẽ có một người lọt mắt xanh của Công chúa!



“Bỏ

đi, bị kẻ khác sờ qua rồi, cũng chẳng quý báu gì.” Chu Minh Dương nhấc

tay ra, dùng ngón tay dính máu đỏ sậm, bôi lên môi Bạch Đào, giống như

thoa son. Thấy môi Bạch Đào đỏ màu máu, càng thêm kiều diễm, hắn mới

đứng lên phẩy phẩy y phục, xoay người đi.



Chu Minh Dương mới đi

khỏi, tên sai vặt của hắn đã tìm tới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đại thiếu gia chuyển mấy chậu hoa, sao lại lâu như thế?”



Gã sai vặt Sừ Dược

vòng qua vườn hoa, đẩy bụi hoa ra hai bên, dụi mắt, nhất thời hai chân

tê dại. Cô gái nằm dưới đất áo ngoài xộc xệch, áo lót đã mở một nửa, bộ

ngực sữa lộ ra một nửa, môi đỏ như máu, dưới ánh sao, khiến người khác

khó lòng kháng cự. Cô gái này, chính là Bạch Đào tỷ tỷ bên cạnh tiểu thư đây mà!



Bạch Đào tỷ tỷ người cũng như tên, trắng bóc như quả

đào, gã sai vặt to gan nhìn thấy cô ta như thế, nhìn lén một hai lần.

Hắn là gã sai vặt to gan nhất, nếu có cơ hội, đâu chỉ nhìn lén một hai

lần, có nhìn lén ba bốn lần cũng là chuyện bình thường.



Sừ Dược
Toàn thân dâng lên một cảm giác khác thường, như muốn tan chảy. Lâm Mị xấu

hổ giận dữ cùng lúc, nhưng lại không có khí lực đẩy Liễu Vĩnh ra, miệng

thì bị hắn dùng tay bịt kín, nàng như muốn hết hơi.



Rốt cuộc hai

cô hầu gái cũng trêu nhau xong, cầm đèn lồng đi xa. Liễu Vĩnh cũng đến

giới hạn, liễu lĩnh đâm bừa vào bắp đùi Lâm Mị. Thừa dịp Liễu Vĩnh lỏng

tay, Lâm Mị nhe răng cắn cổ tay hắn, cơ hồ muốn rứt cả thịt. Liễu Vĩnh

lúc này lại không thấy đau, chỉ hung hăng đâm vào bắp đùi mềm mại của

Lâm Mị, hỏa khí kìm nén đã lâu, rốt cục phát tiết ra.



Lâm Mị lệ tràn khóe mi, tuy rằng chưa **, nhưng đã thế này, biết tính thế nào?



Liễu Vĩnh khôi phục lý trí, cúi người hôn lên nước mắt Lâm Mị, không làm gì

nữa, chỉ thầm thì: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”



“Thật không?” Lâm Mị liếm liếm bờ môi, bờ môi có mùi máu tươi, là máu từ cổ

tay Liễu Vĩnh, chắc là cắn sâu lắm. Dấu răng đó, sẽ nhắc nhở hắn, về

những chuyện đã làm hôm nay.



“Buông ta ra đi!” Lâm Mị thấy Liễu

Vĩnh rốt cục cũng cử động cổ tay, dường như lúc này mới biết đau, liền

nói: “Nếu có người tới, không thể thoát thân đâu.” Nàng vừa dứt lời, lại nghe thấy có tiếng đàn ông truyền tới, “Ai trốn ở bên trong đấy?”



Liễu Vĩnh nghe được thanh âm đó, mặt liền biến sắc. Lúc này, quyết không thể để Chu Minh Dương bắt gặp hắn và Lâm Mị. Trước hết cứ tạm tránh mặt một chút. Chu Minh Dương nhìn thấy Lâm Mị, biết là vị hôn thê của Tô Trọng

Tinh, tự nhiên sẽ sai người hộ tống về, hắn cũng yên tâm.



Liễu Vĩnh buông nàng bước đi, Lâm Mị đành trả lời: “Là ta!”



Khí tức đàn ông còn quẩn quanh trước mũi, thanh âm Lâm Mị quyến rũ mê người, trong đêm tối, chẳng khác nào ám hiệu mời mọc.



Chu Minh Dương vừa rồi thấy Bạch Đào hớ hênh, nhất thời hưng phấn, vốn

chẳng có gì để làm, đi dạo một vòng, vẫn không dập được dục hỏa trong

lòng, đang rất buồn bực, giờ nghe thấy thanh âm quyến rũ ngọt ngào này,

cảm thấy rất có hứng thú, hắn hỏi: “Cô là ai?” Vừa nói, hắn vừa tiến về

phía có giọng nói.



Khí tức Liễu Vĩnh vừa tiêu tán, lại gặp phải

khí tức của một nam thanh niên khác. Lâm Mị kiên cường gồng cột sống,

nhưng cột sống cứ mềm nhũn ra, nàng dựa thân cây không ngừng kêu khổ.