Mị Cốt Chi Tư

Chương 16 : Sự quyến rũ chết người

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Trăng chưa mọc, vài vì sao trơ trọi lấp lánh nơi chân trời.



Đêm tối, mùi hoa.



Liễu Vĩnh ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng quắc, nhìn Bạch Đào nằm bên cạnh.

Lúc này, khứu giác của hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, mùi hoa, mùi thơm

của thiếu nữ, lần lượt lần lượt đi vào trong khoang mũi. Toàn thân hắn

run rẩy, lỗ mũi nóng lên, máu mũi rỏ xuống từng giọt từng giọt, rơi trên mu bàn tay. Mùi máu tươi xộc lên, dẫn tới toàn những ý nghĩ cầm thú.



Hai tay hắn hung hăng xé áo ngoài của Bạch Đào, tay phải đang định thò vào

ngực Bạch Đào, tay trái lại duỗi ra gạt mạnh tay phải, tâm lý giãy dụa

không ngừng. Một mặt muốn bất chấp tất cả mà xé xiêm y Bạch Đào, lý trí

lại cảnh cáo, nha hoàn này là người hầu của Chu Mẫn Mẫn, bản thân còn

chưa ngả bài với Chu Mẫn Mẫn, nếu dám làm bậy với nha hoàn của cô bé

trước, nhất định sẽ rước lấy vô số phiền toái.



Nhảy xuống ao nuôi cá chép, nhờ nước hạ nhiệt chăng? Không được, chưa nói đến chuyện sương đã xuống, nước ao rét lạnh, viêm phổi phong hàn. Rơi xuống nước, tất sẽ kinh động đến người của Hầu phủ, không may rước phải rắc rối thì đừng

mong thoát thân.



Liễu Vĩnh cắn rách da môi, nỗ lực khôi phục lý trí.



Hắn vốn tự hào lý trí hơn người, trúng phải mị dược còn thế này, người khác trúng mị dược thì còn đến thế nào? Nghe nói một thiếu nữ trúng phải mị

dược, nếu không giải mị dược kịp thời, sẽ bị thất khiếu trào máu (máu

chảy ra hai tai, hai mũi, hai mắt, mồm, đến mức này thường là nguy kịch

lắm rồi, chỉ còn chờ chết), không biết Lâm Mị có bị thế không?



Tô Trọng Tinh đã đặt bẫy hãm hại Lâm Mị và hắn, sớm muộn gì hai người đó

cũng giải trừ hôn ước. Nếu Lâm Mị đồng ý, hắn nạp nàng làm thiếp cũng

chẳng thua thiệt gì?



Liễu Vĩnh nghĩ đến đó, chống tay xuống đứng dậy, lưu luyến không rời, ép buộc bản thân tránh xa Bạch Đào.



Lâm Mị trúng mị dược, trong khoảng thời gian ngắn tất không thể chạy xa.

Nàng lại không quen thuộc phương hướng trong Hầu phủ, nếu muốn đi ra

sảnh chính sẽ phải vòng qua vườn hoa, vì cũng chỉ biết có đường đó. Lúc

này ắt là đang ở đâu đó gần vườn hoa. Chỉ cần tìm được nàng, nàng là

thuốc giải của mình, mà mình cũng là thuốc giải của nàng.



Ở sảnh chính, tiệc rượu đã tàn, bắt đầu có người cáo từ ra về.



“Tiểu Mị đi đâu rồi?” Mạc Song Kỳ tìm trong sảnh một vòng, vẫn không thấy

bóng dáng Lâm Mị, không khỏi nghi ngờ, đang muốn nhờ nha đầu đi tìm
ôm chầm lấy hắn. Hai người vừa muốn lấn át đối phương, lại vừa muốn cởi

xé y phục đối phương, không hề phát hiện đối phương cũng là đàn ông. Đến lúc cửa bị mở ra, đèn lồng chiếu rọi, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu

nhân la lên thất thanh, Chu Tư và Tô Trọng Tinh mới hơi hơi khôi phục

được thần trí.



Liễu Vĩnh chỉ mới uống một chén, đã thiếu chút nữa là kiềm chế không xong, bọn hắn mỗi người bị uống hai chén, lúc này, có thể dưới tiếng hét của hai bà mẹ mà đẩy được đối phương ra, kỳ thật

cũng phải công nhận là khả năng kiềm chế rất cao.



“Mẹ, sự tình

không phải như mẹ đang nghĩ?” Chu Tư nổi tiếng là có lối sống hoang

đường, lúc này sợ phu nhân Vĩnh Bình Hầu tròng vào cổ tội danh “đồng

tính nam”, vội vàng biện bạch, “Chúng con bị kẻ khác hãm hại.”



“Ai hãm hại hai đứa?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tức giận vô cùng, được đấy, bảo sao không chịu cưới hỏi gì, thì ra là có sở thích bệnh hoạn này.

Nói không chừng là chính ngươi bầy kế, lừa Tô Trọng Tinh vào tròng.



Giống phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Tô phu nhân cũng đang phẫn nộ không thôi, Chu

Tư được đấy, ngươi thích đàn ông thì ra ngoài kia tìm ai chẳng được, hà

cớ gì phải lôi Tô Trọng Tinh xuống bùn cùng.



Lâm Mị thấy La Minh

Tú và Chu Mẫn Mẫn cũng xông vào nhà cỏ, luống cuống đứng lên, xoa xoa

đầu gối đang tê rần, không màng việc có thể bị phát hiện, tháo giầy cầm

tay, khom lưng lén lút ra khỏi lán. Nhờ ánh sao, nàng rón ra rón rén

vòng qua nhà cỏ, chạy về phía trước.



Đây là lần đầu tiên nàng tới Hầu phủ, trong phủ tòa ngang dãy dọc, chỉ sợ lạc đường. Không làm sao

được, đành đi về hướng vườn hoa. Chỉ cần đi được đến vườn hoa, là thấy

đường ra sảnh chính, tìm thấy Mạc Song Kỳ, mượn cô ấy làm lá chắn,

chuyện tối nay, có lẽ có thể dối gạt thiên hạ.



Dưới ánh sao, nàng ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, chắc là đã gần đến vườn hoa rồi. Cơn gió

nhẹ lướt qua, đưa tới một mùi hương khác, nàng cả kinh, hai chân mềm

nhũn, dựa lưng vào một thân cây to, lòng thầm kêu khổ.



Từ phía đối diện, có một người chậm rãi đi ra, chính là… Liễu Vĩnh.



Liễu Vĩnh hai mắt sáng quắc, toàn thân tản ra mùi hương mà Lâm Mị sợ vô

cùng, nàng nghe thấy hắn lên tiếng bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn

đứt quãng: “Ta ở đây ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên, con thỏ đã tới.”