Mị Cốt Chi Tư

Chương 15 : Thú tính sôi trào

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Tối nay gặp phải chuyện của Ngô Ngọc Y, Tô phu nhân vô cùng chán nản, nhưng bà vẫn muốn chờ xem lúc nào tiện để thương lượng với phu nhân Vĩnh Bình Hầu mấy câu, chính thức xác định hôn sự của Lâm Mị, nhân tiện dàn xếp

chuyện của Ngô Ngọc Y, tránh việc cô ta dùng cái chết để uy hiếp bà.



La Minh Tú ngồi nói chuyện với Chu Mẫn Mẫn, lại có chút thấp thỏm trong

lòng. Cho dù Liễu Vĩnh có uống rượu Hạnh Hoa hay không, có kiềm chế được hay không, chỉ bằng vào việc hắn và Lâm Mị bị Tô Trọng Tinh và Chu Tư

bắt quả tang cô nam quả nữ ở trong nhà cỏ, Lâm Mị ắt sẽ xấu hổ không

chịu nổi, tự động đề xuất từ hôn. Không biết Bạch Đào đã xử lý đến đâu

rồi?



Bạch Đào đang ở gần vườn hoa, lòng thầm suy nghĩ : thiếu gia là người thông minh, nếu để cậu ấy đi cùng Tô thiếu gia đến nhà cỏ, dù

có thấy tình hình đấy, chỉ sợ vẫn đoán ra ít nhiều, đến lúc đó cậu ấy

tra hỏi là đứa nào trợ giúp La tiểu thư thì mình đừng mong thoát tội.

Không được, không thể để thiếu gia đi cùng Tô thiếu gia đến vườn dưa.



Bạch Đào cân nhắc xong, liền đi đường vòng, giả vờ tình cờ gặp Tô Trọng Tinh và Chu Tư, tiến lên hành lễ, bịa đặt mấy câu. Chu Tư nghe xong, quả

nhiên dừng bước, cười nói với Tô Trọng Tinh: “Tạm thời cậu để Bạch Đào

dẫn đường đến vườn dưa đi, tôi tránh mặt một lát, sẽ đến đó sau.”



Tô Trọng Tinh đang phiền muộn trong lòng, chỉ muốn tìm một nơi nào yên

tĩnh ngồi một chút, chỉ khoát tay, ra hiệu Chu Tư muốn làm gì cứ làm,

rồi đi theo Bạch Đào.



Đi được nửa đường, Bạch Đào giao đèn lồng

vào tay Tô Trọng Tinh, cúi người nói: “Trời đã tối đen, chỉ sợ trong nhà cỏ có muỗi, để nô tỳ đi lấy chút cỏ thơm đến đốt trừ muỗi. Thỉnh Tô

thiếu gia đến nhà cỏ ngồi trước một lát.”



Khi Tô Trọng Tinh cầm

đèn lồng đến gần nhà cỏ, cũng là lúc Lâm Mị vừa chui từ cửa sổ ra ngoài. Về Liễu Vĩnh, hắn đã khép chặt cửa sổ ngồi chờ trong nhà.



Cửa sổ vừa đóng lại, nhà cỏ trở nên tối tăm, tầm mắt dần dần mơ hồ, chút hương thơm còn vương lại của người thiếu nữ càng thêm mê hoặc.



Liễu

Vĩnh cầm mũ mà Lâm Mị vừa đội, ngửi thấy hương thơm từ mái tóc nàng còn

vương trên mũ, thú tính trong người sôi trào, hắn nhe răng, hung hăng

cắn một mảnh nón nhai nhai. Nếu mình và Lâm Mị bị bắt quả tang, ai là kẻ được lợi? Là Tô Trọng Tinh? Hay là La Minh Tú?


đoán động cơ của Liễu Vĩnh, không rõ hắn muốn làm cái gì?



Vừa mới nghĩ, toàn thân liền vã mồ hôi lạnh. Trời ơi trời ơi, thì ra Liễu Vĩnh

thích đàn ông! Bảo sao trong tình huống trúng mị dược, vẫn có thể đẩy

nàng ra ngoài bằng đường cửa sổ. Hắn đợi một nam thanh niên đến rồi thổi tắt đèn, đóng cửa, sau đó….



Quả nhiên, đàn ông trên đời không có người nào tốt. Trước kia là cha, giờ là Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh.

Uổng cho tướng mạo đường hoàng đẹp trai của hai bọn hắn, không ngờ lại….



Nàng đang nghĩ, lại thấy có một người nữa đi đến nhà cỏ, thấy là Chu Tư, không khỏi lẩm bẩm nói: “Ôi, lại tới thêm một người.”



Chu Tư thấy cửa ra vào khép kín, đương nhiên là cũng dùng chân đá cửa, cười nói: “Có ai không, đi đâu hết rồi?” Hắn vừa dứt lời, liền bị đập một

phát, cũng ngất luôn tại chỗ.



Ai bảo các ngươi bắt tay hại ta!

Liễu Vĩnh thì thào nói nhỏ một câu, kéo Chu Tư vào nhà cỏ, quăng lên nằm cạnh Tô Trọng Tinh, cũng dùng cách khi nãy ép Chu Tư uống hai ly rượu,

sau đó thở ra một hơi, “Đại công cáo thành!”



Trong nhà cỏ, là

rượu có mị dược và đồ nhắm. Ba nam thanh niên tắt đèn, không một tiếng

động. Lâm Mị vừa nghĩ đến cảnh đó, liền đưa tay lên lau mồ hôi, lẩm nhẩm niệm Phật, tự răn bản thân ngàn vạn lần không được suy nghĩ lung tung.

Lại nghe thấy tiếng mở cửa, một người bước ra. Lúc này có mấy vì sao lấp lánh, duới ánh sáng lờ mờ, nàng nhận ra người đó là Liễu Vĩnh. Liễu

Vĩnh đóng cửa, chốt cửa bấm khóa, phất tay áo xoay người, phóng khoáng

bước đi.



Nơi này không nên ở lâu. Lâm Mị đang muốn đứng lên, lại

thấy xa xa, có bốn năm đèn lồng đang đi tới, nàng không dám đi nữa, lại

ngồi xổm xuống. Chờ đèn lồng đến gần chút, nàng nhận ra, đi trước là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân, đi sau là La Minh Tú và Chu Mẫn Mẫn.



Lâm Mị nhếch môi cười. Từng này người đến bắt gian sao? Rất tốt, mọi người sẽ bắt quả tang hai tên đàn ông.



Lúc này, Liễu Vĩnh chạm mặt Bạch Đào giữa đường, ỷ vào tác dụng tăng lực

của mị dược, hắn đánh ngất Bạch Đào, kéo vào vườn hoa. Nhưng đến khi sắp làm, hắn lại có chút không cam tâm. Lần đầu tiên của hắn, chẳng nhẽ lại cứ thế này mà mất cho một con hầu, chứ không phải cô gái mà hắn đem

lòng thương nhớ?