Mị Cốt Chi Tư
Chương 14 : Nó là dưa chuột
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
Hoàng hôn ngả bóng, mặt trời xuống núi, những tia nắng cuối cùng rọi xuống
nhân gian. Bạch Đào vừa nói chuyện với Lâm Mị, vừa giơ một cái mũ rộng
vành ra đưa cho Lâm Mị, cười nói: “Lâm tiểu thư, đây là vườn dưa, không
có cây bóng râm, cô đội tạm mũ này để che nắng.”
“Mặt trời đã
xuống núi, sao còn phải đội mũ?” Dù Lâm Mị nói thế, nhưng thấy Bạch Đào
cố chấp đội mũ cho nàng, không tiện cự tuyệt, chỉ có thể để yên để cô ta đội mũ.
Vì xiêm y bị ướt, Lâm Mị phải mượn xiêm y của Chu Mẫn
Mẫn. Kiểu tóc mà Bạch Đào búi cho nàng cũng là kiểu tóc Chu Mẫn Mẫn
thường búi. Lại thêm vóc người của nàng và Chu Mẫn Mẫn không khác biệt
là mấy, nếu không đối diện trong cự ly gần, chỉ nhìn từ xa, có là ai
cũng nhận nhầm Lâm Mị chính là Chu Mẫn Mẫn.
Thấy Lâm Mị cứ từng
bước từng bước sa chân vào bẫy, Bạch Đào cũng có chút áy náy. Nhưng chỉ
một thoáng liền kiên định lập trường. La tiểu thư người ta và Tô thiếu
gia là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi trai tài gái sắc, cô đột nhiên
chen vào, kẻ sai là cô. Đã biết mình chen ngang phá đám, lại không chịu
từ hôn, cố tình chia uyên rẽ thúy, sai càng thêm sai. La tiểu thư người
ta tuy có đặt bẫy cô, nhưng người ta cũng không gán cô với phường hạ
lưu. Xem đi, người ta là an bài cho cô một Trạng nguyên. Nếu là Ngô Ngọc Y gì đó, chỉ sợ cầu còn không được! Về vấn đề bị bắt quả tang rồi, Liễu trạng nguyên sẽ để cô là vợ cả hay tiểu thiếp, chỉ có thể chờ xem vận
may của cô đến đâu. Nhưng theo ta thấy, khả năng cô được làm vợ cả không lớn. Về phần tiểu thư nhà ta, chứng kiến chuyện này, đủ để cô ấy chết
lòng, không chừng vì ta có công báo tin, còn có thể đồng ý không gả ta
cho gã sai vặt hạ đẳng nào đó nữa!
Dọc theo đường đi, Bạch Đào
giới thiệu tên gọi của các loại rau dưa, lại miêu tả rau dưa đó làm ra
các món ăn ngon miệng thế nào. Lâm Mị đi dạo nhằm giết thời gian rồi tìm Tô phu nhân cùng về, thấy Bạch Đào hăng say kể truyện, cũng đành giả vờ lắng nghe. Hai người tản bộ một lúc thì trời tối hẳn.
“Sao không thấy tiểu thư nhà ngươi đâu?” Lâm Mị nôn nóng muốn đến nhà cỏ, tìm Chu
Mẫn Mẫn rồi cùng về. Đến gần nhà cỏ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Chu
Mẫn Mẫn hay người hầu nào, nàng nhìn xung quanh, cười nói: “Khung cảnh
đẹp thế này, không lẽ tiểu thư nhà ngươi chưa thưởng thức đã vào nhà cỏ
mình nàng ở lại, vẫn nguy hiểm như cũ, không bằng nàng tự ra trước.
Ý chí phải mạnh mẽ nhường nào, mới có thể trong tình huống trúng mị dược
mà ôm một cô gái cũng trúng mị dược đẩy ra ngoài cửa sổ? Liễu Vĩnh vừa
đẩy Lâm Mị qua cửa sổ, vừa bội phục chính mình.
Cánh tay đàn ông
vịn ngang hông, khí tức bao trùm toàn thân, Lâm Mị cảm thấy người như
tan chảy đến nơi, mềm nhũn vô lực, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Có cây gậy
chống cửa sổ chọc vào eo ta,….”
Thứ chọc vào eo nàng, không phải
cây gậy chống cửa sổ, mà là một vật rất khác. Gương mặt tuấn tú của Liễu Vĩnh đỏ bừng, máu nóng toàn thân dồn hết về một chỗ nào đó, cơ hồ muốn
kéo Lâm Mị xuống khỏi cửa sổ, đi tìm lạc thú trước mắt rồi tính sau.
“Lấy cây gậy chống cửa sổ ra đi, ta khó chịu.” Lâm Mị đã thò được đầu ra
ngoài, nhân lúc Liễu Vĩnh đẩy nàng qua khung cửa, nàng nói chuyện nhằm
dời sự chú ý.
Cạnh cửa sổ có mấy dây leo, có mấy trái dưa chuột
lủng lẳng, trong lúc luống cuống, Liễu Vĩnh duỗi tay ra ngoài ngắt một
trái dưa chuột, đưa tới trước mặt Lâm Mị, nói: “Là nó chọc vào eo của
cô. Cô…” Nghe nói mị dược rất lợi hại, ta tự có biện pháp giải quyết,
không biết nàng có biết cách giải quyết không? Nghĩ đến đó, hắn nhét
trái dưa chuột vào miệng Lâm Mị, nhét vội nửa trái rồi nhanh chóng nói:
“Nếu có khó chịu, cắn nó để nén khó chịu xuống, chịu đựng một chút là ổn thôi. Bên ngoài có cây gậy trúc, cô tìm lấy một cây mà chống, đi khỏi
đây càng nhanh càng tốt.”
Liễu Vĩnh nói dứt lời, đã đẩy được Lâm
Mị ra ngoài hẳn, tiếp theo, hắn đóng cửa sổ đánh rầm một cái, chốt chặt, ngồi chờ trong bóng tối.
Khí tức đàn ông dần tiêu tán, cột sống
Lâm Mị dần cứng cáp, nàng cầm trái dưa chuột, đứng thẳng lên, thấy trời
đã tối đen. Xa xa, có ánh sáng đèn lồng đi về phía này.