Mị Cốt Chi Tư

Chương 13 : Ba thanh niên cặn bã

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Chờ Liễu Vĩnh đi ra ngoài, Bạch Đào bất động thanh sắc đuổi theo, đi theo

tới nửa đường, thấy Liễu Vĩnh đúng là đi tới góc vườn Đông Bắc trồng rau dưa, cô ta mới rẽ về phía vườn hoa, gọi một nha đầu nhanh nhẹn lại, sai tiểu nha đầu lặng lẽ đi tìm Chu Tư, nói Liễu Vĩnh đợi ở góc vườn Đông

Bắc. Nói xong, cô ta còn cẩn thận căn dặn tiểu nha đầu, không được để lộ cho người khác, tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, thấy tiểu nha đầu đi rồi, Bạch Đào hừ một tiếng, xoay người đi tìm Chu Mẫn Mẫn.



Chu Mẫn

Mẫn chứng kiến màn khóc lóc om sòm của Ngô Ngọc Y, không đành lòng nhìn

Lâm Mị xấu hổ, kéo tay Lâm Mị ra khỏi phòng. Chu Mẫn Mẫn vừa thấy Bạch

Đào đi tới, liền cười nói: “Ngươi đi đâu giờ mới thấy mặt?” Không đợi

Bạch Đào trả lời, Chu Mẫn Mẫn quay sang Lâm Mị nói: “Náo loạn nửa ngày,

tóc cô cũng xộc xệch rồi, để Bạch Đào đưa cô đi sửa sang đầu tóc lại,

ngay bên kia thôi! Chuyện ở đây sẽ có người xử lý ổn thỏa.”



Bạch

Đào nghe thấy thế, tiến lên đỡ tay Lâm Mị, dẫn nàng đi về phía phòng

thay quần áo ở bên kia, ở đó tự có người hầu hạ việc chải đầu rửa mặt.



Mới chải đầu búi tóc xong, đã có tiểu nha đầu đi vào cười nói: “Bạch Đào tỷ tỷ, tiểu thư nói tạm thời không cần ra chỗ bữa tiệc, tiện đường rẽ qua

vườn dưa nhìn xem dưa chuột đã chín chưa, nếu chín rồi thì cho người hái một ít, để đấy xem ai say quá thì ăn cho tỉnh rượu. Nếu Lâm tiểu thư

muốn vào vườn dưa đi dạo một chút thì Bạch Đào tỷ tỷ hộ tống cô ấy.”



Tiểu nha đầu nói xong lui xuống, Bạch Đào quay sang Lâm Mị nói: “Nói đến mới nhớ, cách đây không xa có vườn trồng dưa chuột, không bằng cô qua đấy

tản bộ một chút?”



Chuyện xảy ra tối nay khiến Lâm Mị rất phiền

lòng, có điều Tô phủ không phải nhà của nàng, nàng lại là do Tô phu nhân đưa tới, không thể ra về trước bà. Đương nhiên là muốn tìm Tô phu nhân

cùng về. Nhiều người biết khó giữ chuyện, chuyện tối nay không biết đã

có những ai hay rồi? Bây giờ nàng ra vườn hoa, khó tránh người khác chê

cười. Không bằng đi dạo với Chu Mẫn Mẫn một chút, chờ đến giờ thì cùng

Tô phu nhân trở về.



Lâm Mị nghĩ đến đó thì quay sang Bạch Đào

nói: “Nghe nói Hầu phủ có một giống dưa chuột hải ngoại, chuyên dùng để

giải rượu, rất có hiệu quả. Đúng là muốn nhìn một lần.”



Bạch Đào liền vừa miêu tả hình dạng mùi vị giống dưa chuột kia, vừa dẫn đường Lâm Mị đến vườn dưa.



Bên kia, Liễu Vĩnh vòng qua vườn hoa, rẽ vào cửa tròn, đi mất hai khắc đến

góc vườn Đông Bắc trồng dưa. Giữa vườn dưa là một ngôi nhà bằng cỏ
“Cậu nói đi.” Tô Trọng Tinh biết Chu Tư là tay

lãng tử tình trường, đối với thiếu nữ, hắn rất có kinh nghiệm, không

chừng lại có biện pháp khuyên được Lâm Mị chủ động từ hôn?



Không

biết là do rượu hay vì lý do gì khác, mặt Chu Tư đỏ một cách rất khả

nghi. Hắn thầm thì vào tai Tô Trọng Tinh mấy câu. Tô Trọng Tinh vừa

nghe, hoảng sợ đến tỉnh cả rượu, trừng mắt nhìn Chu Tư nói: “Cách đấy mà cậu cũng nói ra được.”



“Xem đi, tôi đã nói là cậu không đành

lòng mà, quả không sai chút nào.” Đằng nào cũng nói ra rồi, không thu

lại được, Chu Tư bèn nói hết ra cho xong: “Tôi và cậu cùng là đàn ông,

sao không hiểu lòng nhau. Cậu và biểu muội, tất nhiên là tình cảm sâu

nặng, nhưng hai người lớn lên bên nhau, nào có cảm giác mới mẻ? Vị hôn

thê kia của cậu, yểu điệu mềm mại như lá liễu trong gió, chắc hẳn … hờ

hờ! Nếu có thể lưỡng mỹ kiêm thu, có gì để sầu?”



Tô Trọng Tinh tiếp tục lắc đầu, “Chưa nói đến chuyện biểu muội sẽ không đồng ý, ngay chính Lâm Mị cũng sẽ không đồng ý.”



“Nếu đã vậy, hãy làm theo biện pháp của tôi.” Chu Tư cúi đầu cười một tiếng, “Dù sao mẫu thân của tôi cũng có vẻ thích Lâm Mị. Rước nàng về Hầu phủ, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng, cậu cũng không cần phải áy náy.”



“Không được!” Tô Trọng Tinh thốt lên: “Tôi không thể làm ra chuyện đó.”



Chu Tư lườm nguýt Tô Trọng Tinh một cái: “Không bỏ được cũng không cam

lòng, hà tất phải tìm cớ nữa? Nếu không bỏ được, cần gì phải rầu rĩ?”



Chẳng lẽ bản thân thật sự không bỏ được, Tô Trọng Tinh đột nhiên nhớ đến bộ

dạng nhũn người của Lâm Mị, bụng dưới nóng lên, thực sự có cảm giác

không cam lòng mơ hồ xuất hiện.



“Ơ, Trạng nguyên đi đâu rồi?” Chu Tư xoi mói Tô Trọng Tinh xong, quay đầu lại chẳng thấy Liễu Vĩnh đâu,

một nha đầu nhanh nhẹn tiến lên bẩm báo: “Thiếu gia, khi nô tỳ vào thấy

Liễu Trạng nguyên hình như đi về phía vườn dưa góc Đông Bắc.”



“Uống rượu xong đến đó ăn dưa giải rượu đúng là ý hay.” Chu Tư vừa nói vừa

lôi kéo Tô Trọng Tinh: “Đi, đến vườn dưa ăn dưa giải rượu, nhân tiện

nghĩ biện pháp cho cậu.”