Mị Cốt Chi Tư

Chương 12 : Kịch hay mở màn

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


La Minh Tú cắn muốn nát khăn tay, trái tim nhỏ máu.



Từ khi nghe được chuyện phu nhân Vĩnh Bình Hầu và mẫu thân Lâm Mị là bạn

cũ, cô ta biết, chuyến này Tô phu nhân đưa Lâm Mị tới Vĩnh Bình Hầu phủ

tất là muốn để phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ gì đó,

tương lai có thể nhờ vào thể diện của Vĩnh Bình Hầu phủ mà về làm dâu

nhà họ Tô trong danh giá, nhà họ Tô cũng vẹn tròn danh tiếng. Nhìn thái

độ phu nhân Vĩnh Bình Hầu dành cho Lâm Mị hôm nay, tất là chuyện sẽ

thành. Trở về Tô phủ rồi, Tô phu nhân nhất định sẽ chính thức bắt đầu

chuẩn bị hôn sự. Đến lúc đó, Lâm Mị chờ ngày lên kiệu hoa, sẽ không tham gia yến tiệc nữa, cũng không có cơ hội gặp gỡ đàn ông khác. Một cơ hội

tốt như ngày hôm nay, sẽ không bao giờ tới lần nữa.



Trước khi Lâm Mị xuất hiện, cả kinh thành, có ai không nhận định cô ta và Tô Trọng

Tinh là một đôi? Dù bây giờ cô ta không tranh giành, sau này nếu tìm một hôn sự khác, nếu đối phương biết cô ta từng sống nhờ ở Tô phủ suốt mười mấy năm, là thanh mai trúc mã với Tô Trọng Tinh, vì hôn thê của Tô

Trọng Tinh đột ngột xuất hiện mà tìm người khác để lấy, sao tránh được

khúc mắc trong lòng? Chính bản thân cô ta, liệu có thể quên Tô Trọng

Tinh thật sao?



Không, cô ta không cam lòng. Cô ta không thể trơ

mắt nhìn hạnh phúc bản thân bị kẻ khác cướp đi một cách dễ dàng. Cô ta

nghĩ ra một cách, bèn hẹn Tô Trọng Tinh ra chỗ kín đáo gặp riêng.



Gặp phải chuyện như thế, Tô Trọng Tinh ảo não vô cùng, thấy La Minh Tú đến, gọi một tiếng mới nói: “Cái … cô kia thế nào rồi?”



“Chúc mừng biểu ca có thêm một cô vợ nhỏ.” La Minh Tú cắn răng, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn có chút vui mừng: “Đợi đến ngày lành,

vợ lớn của biểu ca vào phủ, vợ nhỏ tự nhiên cũng vào phủ theo, đúng là

song hỷ lâm môn!”



Tô Trọng Tinh phờ phạc nói: “Minh Tú, em biết rõ lòng anh, sao còn dằn vặt anh thế?”



“Em biết rõ lòng anh, nhưng ai biết cho lòng em?” La Minh Tú ấm ức đã lâu,

lệ tràn khóe mi, nức nở nói: “Những lời anh nói trước kia, em vẫn nhớ kỹ không quên. Chính vì nhớ kỹ không quên, mới không buông tay được. Nếu

không thế, dù anh có lấy mười hay cả trăm cô vợ nhỏ thì có liên quan gì

đến em?”



“Minh Tú, em nghe anh nói.” Tô Trọng Tinh nhìn quanh

thấy bốn bề vắng lặng, cầm tay La Minh Tú, cúi đầu nói: “Mẫu thân anh

chỉ có anh là con trai độc nhất, anh không đành lòng làm khó bà. Hôm nay tạm cưới Lâm Mị vào phủ, đợi ba năm sau, Lâm Mị không sinh được con, tự nhiên có thể hưu thê. Em chờ anh ba năm, …”



“Chờ anh ba năm?” La Minh Tú cắt lời Tô Trọng Tinh, lệ ngừng rơi, kinh ngạc nói: “Ba năm

sau, em đã mười tám, dù em chờ được, cha em cũng không cho chờ.”




“Ơ, cô hỏi kỹ vậy làm gì?”



“Cô biết nhiều vậy, không lẽ cấm ta hỏi nhiều?”



“Hi hi, ta biết rồi, cô động lòng xuân, thấy Trạng nguyên người ta tuấn tú, liền mơ mộng chuyện viển vông.”



“Đừng nói lung tung, cẩn thận người khác nghe được.”



“Bọn họ bận uống rượu ngâm thơ, không chú ý câu chuyện của chúng ta đâu.

Thật ra, với diện mạo này của cô, nếu có thể khiến Trạng nguyên chú ý

đến, làm lẽ cũng không phải là không có khả năng.”



“Xùy, dám giễu cợt ta.” Nha đầu vừa nói là người mới vào phủ, bởi vì có vài phần nhan

sắc, thường mơ tưởng xa vời, mọi người cũng thích trêu nghẹo cô ấy cốt

để mua vui, cô ấy lại không nhận ra hàm ý trêu chọc, khiến mọi người

càng thích trêu đùa. Gắt nha đầu bên cạnh một tiếng xong, cô ấy nhịn

không được lại nói: “Liễu Trạng nguyên như vậy, dù chưa lấy vợ, chắc hẳn trong phủ đã có nhiều thiếp thất thông phòng rồi.”



“Cô nhầm to

rồi. Về Liễu Trạng nguyên, nghe nói người hầu giới tính nữ duy nhất của

hắn chính là bà vú của hắn. Còn lại toàn người hầu nam! Sao? Không tin

ah? Khi ta mới nghe nói cũng không tin y như cô. Sau đó vô tình nghe

được các phu nhân thảo luận, lúc đó mới tin. Lúc đầu, các phu nhân còn

lặng lẽ nói, chẳng lẽ hắn là kẻ đồng tính, vì vậy mà không có nàng hầu

(ngủ)? Sau đó thấy hắn cử chỉ hành vi đường hoàng đứng đắn, khi tiếp xúc với đàn ông con trai cũng chẳng có chỗ nào bất bình thường, lúc đó mới

tin hắn muốn tìm hôn thê định mệnh.”



“Rốt cục là muốn tìm hôn thê định mệnh, hay là muốn bám rồng dựa phượng, vẫn chưa nói được.” Bạch

Đào vừa mới đi vào, nhẹ nhàng buông một câu. Mộng đẹp theo Chu Mẫn Mẫn

gả vào Trạng nguyên phủ của cô ta bị đập nát, lại phát hiện, thì ra,

Liễu Trạng nguyên kia vừa ỡm ờ với thiên kim Tể tướng, vừa đong đưa với

Chu Mẫn Mẫn. Nếu hắn không có ý đồ bám rồng dựa phượng thì mới là lạ đó!



Thấy tiểu nha đầu chỉ lo nhìn lén đám Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, không phát hiện sự xuất hiện của cô ta, Bạch Đào nhếch môi, thừa dịp không ai chú

ý, gọi một tiểu nha đầu nhỏ tuổi lại, căn dặn vài câu, thấy tiểu nha đầu gật đầu, cô ta mới tránh sang một bên.



Một hồi sau, đúng như kế hoạch của cô ta, Liễu Vĩnh vội vã đi về phía kia.



Tốt lắm, màn kịch hay sắp mở màn.