Mị Cốt Chi Tư

Chương 11 : Viên hương hoàn màu tím

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Mọi chuyện diễn biến ngoài dự tính, Ngô Ngọc Y xấu hổ không chịu nổi, lặng

lẽ kéo tay Kiều Giai Như nói: “Biểu tỷ, em muốn về trước! Nếu có người

hỏi, chị nói hộ em một câu nhé.”



“Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn ở

ngoài sảnh chính đấy, nếu cô muốn về cũng nên ra chào bà ấy một câu

trước mới phải phép.” Kiều Giai Như nghĩ, tốt xấu gì Ngô Ngọc Y cũng là

đi cùng cô ấy tới đây, lại là biểu muội của cô ấy, nay bị rơi xuống

nước, tuy không có gì đáng ngại, nhưng nếu Ngô Ngọc Y về, về tình về lý, cô ấy thân làm biểu tỷ, cũng nên đưa Ngô Ngọc Y về. Nhưng tiệc này

nhiều giai nhân tài tử như thế, sao đành lòng về sớm?



Ngô Ngọc Y

thấy Kiều Giai Như nói thế, lòng liền hiểu ngay. Nếu cô ta đi chào phu

nhân Vĩnh Bình Hầu, tất là bà ấy sẽ phái người hộ tống cô ta về nhà. Có

người của Hầu phủ hộ tống cô ta rồi, đương nhiên là Kiều Giai Như có thể ở lại, không cần về sớm. Vì thế cô ta nói: “Biểu tỷ yên tâm, đương

nhiên em phải chào phu nhân Vĩnh Bình Hầu một tiếng.”



Hai chị em

đang nói chuyện, có một đại nha đầu vén rèm đi vào, tay bê một chén canh nóng bốc khói, cười nói: “Ngô tiểu thư, đây là canh gừng mới nấu, Vương đại phu dặn, phải uống ngay cho ra mồ hôi, chống hàn khí tích tụ.”



“Làm phiền tỷ tỷ!” Ngô Ngọc Y thấy đại nha đầu có dáng vẻ thành thạo, dường

như là người hầu hạ thân cận của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nào dám lạnh

nhạt? Liền bước về phía trước đón bát canh, nhấp một ngụm, nhưng vì canh nóng, đành thổi cho bớt nóng rồi uống từ từ.



Đợi nha đầu lui

xuống, Kiều Giai Như giúp Ngô Ngọc Y kiểm tra đồ đạc một lần nữa, thấy

không thiếu thứ gì, mới yên tâm. Vì nhìn thấy túi hương bị ướt, Kiều

Giai Như đưa tay sờ thử rồi nói: “Có cho hương hoàn vào trong không, chỉ sợ tan mất rồi.”



“A, thiếu chút nữa thì quên, trong túi có hai

viên hương hoàn hiếm có, nếu tan thì tiếc lắm.” Ngô Ngọc Y vội cởi túi

hương, thò tay vào trong túi tìm tòi, lấy ra một viên hương hoàn màu

tím. Cô ta kề viên hương hoàn lên mũi ngửi, thấy có mùi thơm thoang

thoảng, nhưng không giống viên hương hoàn cô ta đã cho vào túi hương,

không khỏi cảm thấy kỳ quái, “Viên hương hoàn này không giống viên hương hoàn của em, sao lại thế nhỉ?”



“Thế là…” Kiều Giai Như vừa ngửi

loáng thoáng mùi của viên hương hoàn kia, ngực liền có cảm giác khó


Đương nhiên là mọi người ngăn lại. Tô phu nhân thấy chẳng còn cách nào khác,

đành phải nói: “Chuyện nếu đã như vậy, đương nhiên Trọng Tinh sẽ chịu

trách nhiệm thỏa đáng với cô. Tối nay là thọ yến của phu nhân Vĩnh Bình

Hầu, cô cứ đòi sống đòi chết, định làm khó mọi người sao?”



“Nhà

họ Ngô cháu tuy không phải thế gia vọng tộc gì, nhưng cha cháu sẽ không

đồng ý để cháu làm thiếp.” Tối nay là thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu,

các người sợ chuyện này vỡ lở ra, tự nhiên là phải nhân nhượng, ta mất

hết mặt mũi cũng được, vẫn phải mượn gió bẻ măng. Ngô Ngọc Y biết Lâm Mị đường xa lên kinh, không có họ hàng làm chỗ dựa, chỉ sợ đến cả hồi môn

cũng không có. Lòng thầm nghĩ: Ngay cả Lâm Mị kia cũng có thể làm chính

thê của Tô Trọng Tinh. Vậy ta làm bình thê thì quá đáng chỗ nào?



Lâm Mị nhìn Ngô Ngọc Y với vẻ chế giễu, lòng thầm thán phục: Oa, tự cô phát điên nhào lên người Tô Trọng Tinh, giờ lại kể lể ra điều Tô Trọng Tinh

sàm sỡ bắt nạt cô. Còn đòi được bồi thường thỏa đáng? Người như cô mà về làm dâu nhà họ Tô, tương lai náo nhiệt phải biết.



Tô phu nhân

thấy Ngô Ngọc Y nói thế, suýt thì phì cười. Không muốn làm thiếp, chẳng

lẽ còn muốn làm vợ cả? Nếu nhân duyên tốt trong kinh thành đều thế này,

vậy còn cần lệnh của cha mẹ, lời của mối mai để làm cái gì?



“Ngô

tiểu thư, chuyện hôm nay, ai nấy đều thấy, phạm sai lầm không phải Tô

Trọng Tinh. Huống hồ, nam nhân nếu có phong lưu, truyền ra ngoài cũng là nhã sự. Nữ nhân thì khác, đi sai bước nhầm, khó lòng mà cứu vãn. Ngô

tiểu thư nghĩ lại đi.”



Ngô Ngọc Y nước mắt tuôn rơi, “Phu nhân,

nếu không phải Lâm tiểu thư đổi túi thơm của cháu, cháu sao có thể thành tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.” Cô ta nói đến đấy lại làm ra vẻ

muốn lao đầu vào tường. Mọi người đành phải ngăn lại.



La Minh Tú

đứng ở góc nghe thấy thế, thừa dịp không có ai để ý, lặng lẽ đi ra khỏi

phòng, tức giận nghiến răng. Cô ta đổi túi thơm của Lâm Mị, lại dùng bạc mua chuộc một nha đầu của Hầu phủ theo dõi Lâm Mị, nhân lúc Lâm Mị mất

thần trí, để Lâm Mị nhào lên người Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh là Trạng nguyên, dù cô ta có bầy mưu tính kế, Lâm Mị gả cho hắn cũng không tính là thiệt thòi. Không thể ngờ, khi cô ta và nha đầu căng mắt theo dõi Lâm Mị cũng là lúc Ngô Ngọc Y mất thần trí. Mỉa mai thay, khéo quá hóa vụng, không

gạt bỏ được Lâm Mị thì chớ, lại nhiều thêm một Ngô Ngọc Y.