Mị Cốt Chi Tư

Chương 10 : Chết đuối vớ “phải” cọc

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Lâm Mị nói thế là do theo những gì nàng nhận định, La Minh Tú tất sẽ hiểu

ý, ngăn cản Tô Trọng Tinh chạy đến cứu người. Chỉ cần cô ta ngăn Tô

Trọng Tinh lại, Liễu Vĩnh có thể chạy đến cứu người. Liễu Vĩnh cứu người rồi, giải quyết hậu quả thế nào là chuyện của Liễu Vĩnh, không liên

quan đến Tô Trọng Tinh.



Không còn cách nào khác, ai bảo Lâm Mị

nàng chính là hôn thê của Tô Trọng Tinh, không thể trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh sa vào bẫy. Về phần Liễu Vĩnh, không phải hắn vẫn một mực chờ đợi

người vợ định mệnh sao? Không chừng cô tiểu thư rơi xuống nước kia chính là cô vợ định mệnh của hắn! Ta đây là giúp ngươi toại nguyện, không

phải ý đồ xấu.



Đích thật là La Minh Tú hiểu ý Lâm Mị, quả nhiên dùng một câu “Lâm Mị biết bơi” để ngăn cản Tô Trọng Tinh.



Có tiểu thư rơi xuống nước, thanh niên biết bơi đương nhiên là nghĩ đến

chuyện chạy đến cứu người đầu tiên, về chuyện hậu quả sau đó nhất thời

chưa kịp nghĩ đến. Tô Trọng Tinh nghe được câu nói đó của La Minh Tú,

giật mình tỉnh ngộ, cứu cô tiểu thư rơi xuống nước đó rồi, sẽ phải chịu

trách nhiệm với cô tiểu thư đó cả đời. Nếu Lâm Mị đã biết bơi, vậy thì

việc cứu người này chẳng phiền đến hắn.



La Minh Tú thấy Tô Trọng

Tinh dừng chạy, vô cùng vui vẻ, nhưng lại thấy hắn xoay người, định nói

gì đó với Liễu Vĩnh thì hoảng hốt căng thẳng.



“Ấy!” La Minh Tú

đột nhiên kêu một tiếng thảm thiết, thấy Tô Trọng Tinh quên việc nhắc

nhở Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh cũng đã chạy tới nơi, lúc này mới thở phào nhẹ

nhõm.



Nhưng cô ta không thể ngờ, Liễu Vĩnh chạy được thêm vài

bước lại lảo đảo, lần này xem ra khá nghiêm trọng, hình như bị trật

chân.



Lâm Mị chạy nhanh quá, đến lúc nhìn lại, Tô Trọng Tinh

không thấy bóng dáng đã đành, Liễu Vĩnh cũng mất hút. Trời ơi, nếu Liễu

Trạng nguyên không chạy đến cứu người thì nguy to thật rồi.



Dưới tình thế cấp bách, Lâm Mị hô to: “Ai biết bơi không, mau tới cứu người!”



Khẳng định là La Minh Tú đã nghĩ được một cái cớ nào đó để ngăn cản Tô Trọng

Tinh, vạn nhất Tô Trọng Tinh cũng dùng cái cớ đó để ngăn cản thì Liễu

Vĩnh thì cô tiểu thư kia không người tới cứu rồi. Dù cô ấy là cố ý rơi

xuống nước hay không cẩn thận rơi xuống nước thì vẫn là một mạng người,

sao có thể khinh thường? Hic, Tô Trọng Tinh đã có quan hệ với mập mờ với La Minh Tú, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn dây dưa với một cô tiểu thư khác nữa. Nhưng nàng không thể ngờ tới chuyện Liễu Vĩnh lại bị trật

chân, không thể chạy đến đây! Giờ biết làm sao đây?


Y thuật số một số hai? Lâm Mị hỏi lại mới biết Vương đại

phu đã ngoài sáu mươi, thế mới dám thở phào, đồng ý mời Vương đại phu

vào chẩn mạch. Đợi Vương đại phu vào, nàng vội quay đầu nói với Chu Mẫn

Mẫn: “Khi ta xem mạch thường chỉ có một mình, giờ có nhiều người thế

này…”



“Được rồi, ta dẫn mọi người ra ngoài hết!” Chu Mẫn Mẫn mời

Vương đại phu vào chẩn mạch cho Lâm Mị, lo ngày mai Lâm Mị sinh bệnh,

chỉ sợ sẽ giận mà không quay lại Hầu phủ nữa. Bởi vậy thấy Lâm Mị nói

thế liền dẫn mọi người lui ra hết.



Mọi người vừa đi, trong phòng

chỉ còn lại Vương đại phu. Không biết là do Vương đại phu đã có tuổi,

hay do nguyên nhân nào khác, Lâm Mị đối diện với ông ấy không có cảm

giác xương cốt mềm nhũn như khi Tô Trọng Tinh đến gần, lòng thầm thấy

may mắn. Nhất thời nhớ lại khi nàng còn bé, khi đến chỗ đại phu cũng

không có cảm giác kỳ quái gì. Nếu nàng nhớ không nhầm, bệnh mềm xương

bắt đầu từ khi nàng mười hai tuổi, sau khi có nguyệt sự thì dần trở nên

nghiêm trọng. Cho đến khi Tô Trọng Tinh đến gần thì nàng mới đến mức mềm như bún. Tình trạng, nguyên nhân đều vô cùng kỳ lạ.



Vương đại phu chẩn mạch cho Lâm Mị xong, vuốt râu nói “không có gì đáng ngại”, chỉ cần uống hai thang thuốc chống cảm là khỏe!



Lương y như từ mẫu, thấy Vương đại phu mặt mày hiền hậu, là người đáng tin.

Lâm Mị khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, đem hết bệnh mềm xương kể ra, cầu

Vương đại phu chữa trị cho nàng.



Vương đại phu ngạc nhiên, hỏi kỹ Lâm Mị quá trình phát bệnh, nhất thời cười ha ha, “Tiểu cô nương, chứng đó không phải bệnh.”



“Nhưng cháu thế này…” Lâm Mị vừa nghe không phải bệnh, khối đá trong lòng như

được nhấc ra, nhưng lại bắt đầu sầu lo. “Mỗi khi đàn ông trẻ tuổi đến

gần, toàn thân cháu mềm như bún, lúc nào cũng vậy…”



“Cháu nhanh

thành thân đi, ngửi quen khí tức của phu quân, dần dần sẽ không còn bị

nhũn người nữa.” Vương đại phu cất đồ đạc vào hòm thuốc, cười nói: “Tiểu cô nương đừng lo lắng, không biết chừng vì chứng bệnh này, phu quân

cháu lại chỉ biết một mình cháu, nhìn cô gái khác lại thấy không vừa

mắt.” Ông ấy nói xong, thấy Lâm Mị muốn nói lại thôi, nói tiếp: “Tiểu cô nương, chưa thành thân không được nói cho người khác biết cháu mắc

chứng mềm xương, tránh để người khác hãm hại.”



Mắc chứng bệnh

đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể nói cho người khác biết! Lâm

Mị cúi đầu, suy nghĩ lời của Vương đại phu: Đúng vậy, phải nhanh thành

thân, sau đó dần dần sẽ không còn bị nhũn người nữa?