Mị Cốt Chi Tư

Chương 9 : Tâm tư mỹ nhân

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Toi rồi! Lâm Mị thầm nhủ thế rồi vội vã quay đầu, dùng tay bịt mũi, ổn định hô hấp, nhanh chóng lui về phía sau. Giữa chốn đông người thế này, nếu

nhũn người ra đó, quá bằng làm trò cười cho thiên hạ, sau này mặt mũi

nào gặp người khác.



Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị đỏ mặt, giơ tay áo

che mặt lui về phía sau, ma xui quỷ khiến, dĩ nhiên nhớ đến con dê con

bị mình đè lên trong giấc mơ đêm hôm kia, không tránh được việc sững

người dừng bước.



“Sao muội muội lại hắt xì vào mặt biểu ca vậy?”

La Minh Tú xoay người bước ra từ sau bụi hoa, duỗi tay ra, tóm lấy cổ

tay Lâm Mị, hung hăng bóp chặt, môi vẫn nở nụ cười, “Còn không nhanh lấy khăn ra lau mặt cho biểu ca.”



Mặc kệ thế nào, nếu có nhũn người, nhũn vào người La Minh Tú vẫn hơn. Lâm Mị bị La Minh Tú lôi kéo, thuận

thế dựa vào người La Minh Tú, nhất thời cảm thấy hai đầu gối nhũn ra,

cột sống mềm xuống, biết là làm thế cũng không hay nhưng đành bất chấp

tất cả, quay người ôm La Minh Tú, gục đầu lên vai La Minh Tú, nũng nịu:

“Trọng Tinh đại ca dọa em, em bị dọa đến mềm nhũn hai chân. Tỷ tỷ cầm

khăn lau hộ em.”



La Minh Tú bị Lâm Mị ôm như vậy, có chút ngơ

ngác, thân thể cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau lại cười ngọt ngào, “Muội

muội thật nhát gan.”



Nếu La Minh Tú và Lâm Mị nhìn nhau hằn học,

hoặc là túm tóc bạt tai, Tô Trọng Tinh sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng

giờ hai người lại ôm nhau, cười thân thiết như hai chị em gái, lòng Tô

Trọng Tinh dâng lên từng cơn sóng quái dị, thậm chí còn thấy lạnh sống

lưng. Đến khi La Minh Tú cầm khăn tay Lâm Mị tiến đến, hắn mới cảm thấy

nước bọt trên mặt đã bị gió thổi khô từ lúc nào, chỉ còn lại cảm giác

hơi dính một chút. Hắn trầm mặt, lui ra phía sau mấy bước nói: “Không

cần!” Dứt lời thì đi về phía mấy cây hoa mà Chu Mẫn Mẫn vẫn tôn sùng cật lực.



“Tính tình biểu ca vẫn vậy, đừng bận tâm về anh ấy, ngày

mai là ổn ngay thôi.” La Minh Tú đỡ Lâm Mị đứng thẳng, phất tay qua eo

nàng, gạt luôn túi thơm để rơi xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt lên,

cười nói: “Muội muội thật giỏi thêu thùa, túi thơm này thật độc đáo, cho ta mượn xem một lát được không!”



Tô Trọng Tinh vừa đi xa, cột

sống Lâm Mị lại cứng cáp trở lại, người cũng không mềm nhũn nữa, nàng


Liễu Vĩnh chạy được mấy bước, vấp phải

dây leo dưới đất, loạng choạng một chút. Hắn bị vướng lại, thành ra Tô

Trọng Tinh nhanh chóng vọt lên.



Mạc Song Kỳ kinh hãi tóm tay Lâm Mị, kêu thất thanh: “Có người rơi xuống nước, thật đáng sợ!”



Có tiểu thư rơi xuống nước, không nhanh tay sẽ tai nạn chết người, việc

khẩn cấp trước mắt là phải cứu người lên đã. Nhưng một nữ tử bị rơi

xuống nước, toàn thân ** bị nam tử cứu lên, sau này biết làm thế nào?

Lâm Mị nhíu mày, vội vàng chạy theo Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, chạy

được mấy bước, cột sống dĩ nhiên cứng cáp hẳn.



Không phải là La

Minh Tú không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là không kịp ngăn cản Tô Trọng

Tinh chạy đi cứu người, cô ta chạy song song với Lâm Mị, vừa nói vừa thở dài: “Liễu trạng nguyên vẫn chưa đính hôn, đáng lẽ nên để hắn chạy đi

cứu người, Trọng Tinh lại chạy nhanh như vậy. Chán sống rồi chắc!”



“Nếu ta biết bơi thì tốt rồi!” Lâm Mị trả lời một câu, đưa mắt nhìn La Minh Tú.



Lâm Mị có ý tứ gì đây? La Minh Tú giật mình, rảo bước nhanh hơn, xem chừng

sắp vượt qua Tô Trọng Tinh. Không ngờ cô ta chạy nhanh, có người khác

còn nhanh hơn cô ta, vèo một cái đã lướt qua cô ta, đi về phía trước. Cô ta tập trung nhìn kỹ, là Lâm Mị, bèn gọi giật Tô Trọng Tinh lại, khi Tô Trọng Tinh dừng chạy, cũng là lúc cô ta vượt qua, Tô Trọng Tinh vừa vặn nghe thấy cô ta vội vàng nói: “Lâm Mị biết bơi, để cô ấy đi cứu người.

Anh đừng qua.”



Trong sảnh chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang nói

chuyện cùng Tô phu nhân. Hôm nay Tô phu nhân dẫn Lâm Mị tới đây, nói

chuyện mấy câu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền minh bạch, bà nói: “Trước

khi thành hôn cứ để tiểu Mị đến Hầu phủ ở mấy ngày, đến lúc rước dâu

xuất giá từ Hầu phủ, cũng dễ ăn nói với người ngoài hơn.”



“Hầu gia ngài ấy…”



“Đây chỉ là chuyện trong nhà, Hầu gia để tôi làm chủ.” Phu nhân Vĩnh Bình

Hầu khẽ cười nói, “Không chỉ một mình cô nhớ tình cảm với Khả Nhi, tôi

cũng nhớ.”



Hai người đang nói chuyện, bỗng có nha đầu hốt ha hốt hoảng chạy tới, “Phu nhân, trong vườn có một vị tiểu thư rơi xuống nước.”