Mị Cốt Chi Tư

Chương 8 : Tới hái hoa đi

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Đang giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, gió khẽ lướt qua, hương thơm ngào ngạt.



Chu Mẫn Mẫn dẫn mấy tiểu thư đi vào vườn hoa, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mỏi chân thì vào lương đình ngồi, gọi người hầu rót trà, cười nói huyên thuyên.



Mạc Song Kỳ không chuyên tâm chuyện trò, đứng ngồi không yên, mới được một

lát liền kéo Lâm Mị đi xuống ngắm hoa, chờ đi xa lương đình, thấy nhóm

Chu Mẫn Mẫn không thể nghe được hai người, mới nói: “Tiểu Mị, ta muốn

nghĩ cách gặp một người, em giúp ta một tay được không, đánh lạc hướng

nhóm La Minh Tú hộ ta.”



“Chị muốn gặp ai? Liễu trạng nguyên!” Lâm Mị có chút kinh ngạc, từ xưa tới nay, trai gái hẹn hò lén lút không

phải chuyện hay ho gì, nàng có nên giúp không?



Thấy Lâm Mị vừa

đoán đã trúng, Mạc Song Kỳ biết không giấu được nữa rồi, chỉ có thể nhỏ

giọng kể chuyện trước kia giữa mình và Liễu Vĩnh cho Lâm Mị nghe.



“Nếu Liễu trạng nguyên vẫn nhớ thương chị, hà cớ gì không gửi thư cho chị?

Còn nữa, từ khi mẹ con chị đến Tô phủ, anh trai chị đã đến Trạng Nguyên

phủ thăm hỏi rồi, vì sao Liễu trạng nguyên không đề cập đến chuyện cũ

với chị lấy nửa chữ?” Lâm Mị ngấm ngầm thở dài, rõ ràng người ta đã quên cô rồi, cô lại còn cho là người ta có nỗi khổ trong lòng, lẽ nào lại

thế?



Mạc Song Kỳ cúi đầu, nhìn mũi chân nửa buổi mới nói: “Thế nên, ta muốn tìm chàng để hỏi cho rõ ràng.”



Trời, không lẽ người ta chưa phũ phàng nói câu dứt tình thì chị vẫn chưa chết tâm sao? Lâm Mị kéo tay Mạc Song Kỳ lắc lắc, “Nếu hắn cự tuyệt chị, chị định thế nào?”



“Rõ ràng chàng đã đáp ứng ta….” Mạc Song Kỳ ngẩng đầu, mắt ầng ậc nước, cắn môi, “Ta không tin chàng đã quên hết tất cả

chuyện cũ ngày xưa.”



Lâm Mị nhíu mày nhìn Mạc Song Kỳ, lòng thầm

nhớ đến mẹ ruột. Trước kia cũng là mẹ ruột nàng quá tin tưởng phụ thân,

sau đó mới thất vọng mà ngã bệnh qua đời.



Lúc này, Chu Mẫn Mẫn đang cười nói với mấy vị tiểu thư: “Bên kia có mấy loài hoa hiếm, chúng ta cùng xuống xem đi.”



“Quý phủ thật nhiều đồ vật quý hiếm, cả hoa trong vườn cũng không tầm

thường? Thứ nào cũng thật đẹp mắt.” Một tiểu thư tên Ngô Ngọc Y thừa dịp tâng bốc, nịnh hót Chu Mẫn Mẫn mấy câu.
bước, né sau lưng Mạc Song Kỳ.



Mạc Song Kỳ dồn hết sự chú ý lên

người Liễu Vĩnh, không còn khả năng nhận ra chuyện ngữ điệu của Chu Mẫn

Mẫn có phần không tầm thường, cũng không lưu ý đến cử động của Lâm Mị,

chỉ chăm chú nhìn Liễu Vĩnh, đối với người khác giống như không thấy.



Liễu Vĩnh nghe thấy Chu Mẫn Mẫn nói thế, đưa mắt một vòng, đi tới vừa cười

vừa nói: “Anh xin được hoa ở trong miếu rồi, sáng nay đã pha uống được

mấy ấm. Hoa của nhà em, có Hầu gia và phu nhân chăm sóc, không thể hái

bừa.”



Hai người này nói chuyện ẩn ý quá, đánh đố nhau ah? Thật là thâm thúy? Lâm Mị thầm thở dài cho Mạc Song Kỳ, haizzz, “hoa” mà Liễu

đại ca của chị muốn “hái”, là “hoa” nhà Hầu gia!



Lâm Mị ló đầu

ra, thấy Tô Trọng Tinh đưa mắt nhìn tới, vội vàng rụt cổ lại. Nhất thời

sợ Tô Trọng Tinh đi về phía này, bản thân sẽ nhũn người thành trò cười,

định về sảnh chính, lại sợ trên đường chạm mặt đàn ông khác, nàng lưỡng

lự không thôi, chỉ hi vọng hương hoa ngào ngạt át được hương từ người Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, giúp mình tránh được một kiếp.



“Liễu

đại ca!” Mạc Song Kỳ thấy Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn, không tự chủ được liền tiến lên một bước, vung tay về phía sau, vô tình vẩy khăn tay vào mặt

Lâm Mị.



Lâm Mị nghiêng đầu, hắt xì một cái.



“Ối!”



Mấy tiếng “ối” yêu kiều duyên dáng vang lên, Mạc Song Kỳ đã nhanh chóng

tiến tới, giơ khăn tay muốn lau mặt cho Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh vội vã lui

lại mấy bước, xua tay nói: “Ta không sao hết!”



“Anh thì không

sao, nhưng tôi có sao!” Tô Trọng Tinh bị nước bọt phun đầy mặt, đã nổi

cơn thịnh nộ, nhất thời quên cả lý trí, hung hăng đi tới, cho tới khi áp sát Lâm Mị.