Mị Cốt Chi Tư

Chương 7 : Mỹ nam kinh thành

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Trong tưởng tượng của Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẳn là một người trầm

mặc nghiêm trang, không ngờ được phu nhân Vĩnh Bình Hầu tính tình cởi mở hào phóng, thích nói thích cười, lại thêm đôi mắt nhỏ dài, cười lên híp lại thành hai khe hở, vô cùng thân thiện.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có hai trai một gái, con gái tên Chu Mẫn Mẫn, năm nay mười bốn tuổi,

tính thích đùa giỡn, thọ yến chưa bắt đầu được bao lâu, cô ấy đã làm

quen hết với đám Lâm Mị.



Tuy phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho dựng bình phong, nam nữ chia bàn riêng, nhưng dân chúng Đại Chu tư tưởng cởi mở,

nam nữ gặp nhau nơi công cộng là chuyện bình thường, thế nên một hồi

sau, liền có rất nhiều tiểu bối đi vào thỉnh an phu nhân Vĩnh Bình Hầu,

dâng lễ vật mừng thọ.



Thời điểm này, các thiếu nữ trong bữa tiệc

đang mở to hai mắt xem những người vào thỉnh an, chờ người thỉnh an đi

xuống, các cô gái không kiềm chế được bắt đầu xì xào bàn tán, bình luận

từ đầu đến chân.



Sinh thần phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tới chúc thọ,

trừ các thiên kim tiểu thư, còn có các thiếu gia quyền quý. Các vị phu

nhân dẫn con gái đi dự tiệc, trừ việc chúc thọ, còn có tâm tư riêng.

Hiếm có lúc nhiều nhân vật quyền quý tập trung một chỗ, có người lên

tiếng: “Ô, nghe nói hôm nay Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia cũng tới,

tính ra, bọn hắn cũng là tiểu bối, sao vẫn chưa thấy chúc thọ?”



Ân sư của Liễu Vĩnh và Vĩnh Bình Hầu có chút giao tình, tính ra, Liễu Vĩnh đúng là phải lấy phận tiểu bối chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Về phần Tô Trọng Tinh, hắn và con trai Vĩnh Bình Hầu là bạn đồng môn, đương

nhiên cũng là tiểu bối.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy các phu nhân

khác bàn tán ồn ào, biết rõ tâm tư bọn họ, ha ha cười nói: “Các bà đấy,

già mà không biết xấu hổ, muốn ngắm mỹ nam thì cứ nói thẳng đi, còn kiếm cớ này nọ.”



Bởi vì đương kim hoàng đế Nguyên Tông và Hoàng hậu

có chung sở thích, thích sưu tầm đồ gốm sứ, còn thích sưu tập tranh vẽ

mỹ nam mỹ nữ, thành ra, danh gia vọng tộc có phong trào sưu tầm đồ gốm

sứ không nói, còn dẫn đến phòng trào dân chúng kinh thành thích thảo

luận về mỹ nam mỹ nữ.
con trai bà không làm con rể ta được. Nó vẫn đứng thứ ba thôi.



Trưởng công chúa cũng dùng ánh mắt trả lời phu nhân Vĩnh Bình Hầu: quần chúng

rất công bằng, không chút thiên vị. Con trai bà, vẫn đứng thứ ba thôi.

Về phần Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, ai đứng thứ nhất thì vẫn cần cân

nhắc.



Tam đại mỹ nam trước mặt, các thiếu nữ nhân tiệc tùng đông

người, nhìn ngắm công khai không thèm che dấu, hận không có được một

trong ba. La Minh Tú nặng gánh suy tư, không có tâm trạng nhìn. Mạc Song Kỳ chỉ ngắm Liễu Vĩnh, đối với hai người kia xem như không thấy. Lâm Mị ngắm tam đại mỹ nam nhưng chẳng đặt trong lòng.



Sau khi mọi

người ăn uống xong, có người hầu dâng hoa quả lên, gánh hát cũng lên

đài, lúc này phu nhân Vĩnh Bình Hầu mới ngồi xuống cạnh Lâm Mị, hỏi

chuyện của mẫu thân nàng năm ấy, chưa nói xong đã cảm thán mấy câu, hồi

tưởng tình bạn năm xưa.



Mạc Song Kỳ cũng đứng ngồi không yên, thấy Chu Mẫn Mẫn nói hoa viên có mấy loài hoa hiếm, liền nói muốn đi xem.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe thấy thế, cười nói: “Ai thích nghe hát thì ở

lại, không thích nghe hát thì theo Mẫn Mẫn vào vườn đi dạo ngắm hoa!”



Lâm Mị vốn không muốn đi, Mạc Song Kỳ lại kéo tay nàng, lặng lẽ nói: “Ta

không quen các tiểu thư kia, không thể tâm sự. Minh Tú quen với Chu tiểu thư, vừa cười vừa nói, ta lại không có lời nào để bình luận cùng, đứng

đó chỉ thấy lạc lõng ngượng ngùng. Muội muội đi dạo cùng ta đi!”



Vừa là khách, vừa là do Tô phu nhân công khai thân phận của Lâm Mị, Mạc

Song Kỳ hoàn toàn coi Lâm Mị là hôn thê của Tô Trọng Tinh để đối đãi,

đến Tô phủ đã mấy ngày, so với La Minh Tú, Mạc Song Kỳ thân thiết với

Lâm Mị hơn.



Không chịu nổi sự lôi kéo của Mạc Song Kỳ, Lâm Mị cũng đành đứng lên, để mặc Mạc Song Kỳ lôi vào trong vườn.



Lâm Mị không biết là, một chuyến đi dạo này, lại phát sinh rất nhiều chuyện.