Mị Cốt Chi Tư
Chương 22 : Tìm ra chân tướng
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
Là đại thiếu gia? Bạch Đào trước là vui vẻ, sau lại cả kinh, tay và môi
đại thiếu gia hoàn toàn lành lặn, không thể là hắn. Có điều, tại sao cô
ta lại bị bịt miệng bằng cái khăn này? Vừa ngẫm nghĩ cô ta liền toát mồ
hôi lạnh, từ nãy đến giờ cô ta mồm tố cáo Liễu Vĩnh, nhưng vật chứng cầm trong tay lại là của đại thiếu gia, có là ai nhìn vào cũng cho là cô ta đang vu oan giá họa.
Liễu Vĩnh bước đến nhìn ngó cái khăn, trưng ra một vẻ mặt hết sức oan uổng, cười dài nói: “Minh Dương, cả khăn của
cậu cũng rơi xuống rồi, đừng nên đổ mọi chuyện lên đầu tôi như thế?”
“Khăn thì sao, cũng chẳng phải khâu dính vào người, đi vào vườn chẳng may
đánh rơi thôi mà.” Chu Minh Dương nhìn cái khăn đã nhàu đến không ra
hình dạng gì với vẻ chán ghét, quay đầu nói với Liễu Vĩnh: “Nói đi thì
phải nói lại, môi và tay tôi không có vết thương, so với Liễu Trạng
nguyên thì cũng không đáng hiềm nghi hơn bao nhiêu.”
Chu Tư nhìn
nhìn Chu Minh Dương, rồi lại quay sang nhìn nhìn Liễu Vĩnh, đầu thầm
phác họa ra một hình ảnh phi thường tà ác: Liễu Vĩnh bất ngờ chạm mặt và đánh ngất Bạch Đào ngay tại chỗ. Trong vườn hoa, xiêm y Bạch Đào xộc
xệch, ** ngang dọc, Liễu Vĩnh cởi thắt lưng Bạch Đào, bịt kín hai mắt cô ta, đè chặt chân tay, đang định giở trò thì nghe có tiếng bước chân,
vội tránh sang một bên. Lúc này, ông anh Chu Minh Dương phải ngủ chay đã hai năm xuất hiện, vừa thoáng nhìn, liền trào dâng hứng thú, bèn rút
khăn tay ra nhét vào miệng Bạch Đào, đang muốn xuống tay, bỗng nhiên lại có bước chân truyền tới, cụt hết hứng thú, ông anh nhấc chân bỏ đi. Thế là, kẻ thủ ác thứ ba hoa hoa lệ lệ lên sân khấu, chiếm tiện nghi Bạch
Đào, xong việc thừa lúc đêm tối, lặng lẽ lẻn mất tăm.
Nếu như
vậy, vừa giải thích được tại sao Bạch Đào lại nhận định Liễu Vĩnh là
hung thủ, mà lại bị bịt mồm bằng khăn của Chu Minh Dương. Nhưng vấn đề ở chỗ, kẻ thủ ác thứ ba … là ai?
Chu Tư nghĩ ngợi đến nhập thần,
mặt liền hiện vẻ gian tà. Chu Minh Dương nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, nếu không phải biết chuyện hắn và Tô Trọng Tinh “gian díu” trong nhà
cỏ, dựa vào cái vẻ mặt kia, nhất định hung thủ đích thực là Chu Tư.
Thấy mọi chuyện trở nên rối tung rối mù, Bạch Đào run run làn môi như muốn
nói gì, La Minh Tú sợ cô ta chó cùng rứt giậu, lộ chuyện hạ dược Lâm Mị
ra giữa bàn dân thiên hạ, bèn tiến lên thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu:
“Hôm nay là sinh thần phu nhân, những chuyện phiền lòng không bằng cứ
tạm gác qua một bên, ngày mai xử lý sau!”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu
thấy giờ đến cả Chu Minh Dương cũng bị lôi vào cuộc, nhíu mày lo lắng,
nghe thấy La Minh Tú nói như vậy, đương nhiên gật đầu, đang định phân
công một bà già dẫn Bạch Đào lui xuống trước. Lại nghe thấy Chu Minh
Bạch Đào dù không cam tâm, cũng chỉ có thể đi theo Sừ Dược lui ra. Trên đường đi, Sừ Dược bị cô ta trách mắng rất nhiều.
Phía bên kia, Hoa Thái nghe nói chuyện Bạch Đào tỷ tỷ vốn đã hứa gả cho hắn, giờ quay đi quay lại, lại thành gả cho Sừ Dược, sao có thể nuốt trôi?
Liền mắng, “Đôi gian phu dâm phụ giỏi lắm, các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ
cho các ngươi biết tay.”
Ngoài sảnh chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang tiễn các phu nhân ra về, đến khi chỉ còn lại Tô phu nhân, bà mới
thở than, lắc đầu nói: “Sinh thần năm nay, thật là…”
Chuyện hôm
nay cũng liên quan đến Tô Trọng Tinh, nhất thời Tô phu nhân cũng không
có lời nào để an ủi. Hai người lại đi vào sảnh phụ, thấy Chu Minh Dương
đã xử lý ổn thỏa chuyện Bạch Đào, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
La Minh Tú thấy việc Lâm Mị đề xuất từ hôn bị chen ngang, lúc này sợ Lâm
Mị đổi ý, liền lên tiếng gợi ý ngầm. Lâm Mị nghe mà bốc hỏa, thấy phu
nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân đã vào, cũng nhắc lại luôn, nàng nói:
“Dưa hái xanh không ngọt, thỉnh phu nhân đồng ý chuyện kia.”
“Tiểu Mị ah, nếu muốn từ hôn, cũng không nên gấp gáp lúc đêm hôm khuya khoắt
thế này.” Tô phu nhân thở dài nói: “Huống hồ, con chỉ là một thiếu nữ
yếu đuối, nếu như lui hôn, sau này biết tính thế nào?”
“Phu nhân
yên tâm, cháu tới từ đâu, sẽ trở lại nơi đấy. Tín vật đính hôn năm xưa
vẫn do bà vú của cháu giữ, ngày mai cháu sẽ nói bà vú lấy ra trả lại Tô
gia.” Lâm Mị kiên quyết lập trường, đêm nay không về Tô phủ nữa, nàng
quay sang thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Xin phu nhân đồng ý cho cháu ở nhờ Hầu phủ một đêm, sáng mai bà vú của cháu sẽ đến đón cháu về quê
ngay.”
“Tiểu Mị, đứa bé này!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị
như thế, lại có chút thương tiếc, đứa bé này thật sự rất giống Cố Khả
Nhi. Nhớ lại năm đó…. bà nợ Cố Khả Nhi một món nợ ân tình rất lớn, không bằng hôm nay báo đáp cho con gái Cố Khả Nhi! Bà kéo tay Lâm Mị nói:
“Sao lại nói là nhờ vả gì ở đây? Năm đó ta và mẹ con tình như tỷ muội.
Giờ con đã tới, đương nhiên là phải ở lại Hầu phủ. Chờ chọn được ngày
tốt, ta sẽ nhận con làm nghĩa nữ!”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nói vừa lườm Tô Trọng Tinh và La Minh Tú một cái, thản nhiên nói: “Nghĩa nữ của ta, lo gì không kiếm được tấm chồng tốt? Hà cớ gì phải làm bình thê cho kẻ nào?”