Mị Cốt Chi Tư

Chương 23 : Đôi giày thêu mới

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


“Phu nhân!” Lâm Mị sững sờ, run run làn môi, không nói nên lời. Lần này, là trong họa được phúc sao?



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ôm nàng, cười nói: “Còn gọi phu nhân gì nữa? Mau gọi mẫu thân!”



Lâm Mị nhẹ nhàng quỳ lạy, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gọi: “Mẫu thân!”

Lần này từ hôn, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, thực sự cũng không biết phải tính thế nào, hoàn toàn không thể đoán trước tương lai rồi sẽ lưu

lạc đến đâu. Trong lòng nàng, thật ra cực kỳ thê lương. Ngay lập tức,

lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói nhận làm nghĩa nữ, sự vui mừng bất

ngờ này thật sự là không có lời nào để diễn tả.



Phu nhân Vĩnh

Bình Hầu hành sự quả quyết, liền cho người gọi quản gia đến sảnh phụ,

căn dặn: “Ngươi cho người lấy xe ngựa, đi tới Tô phủ, nói tiểu Mị đã là

nghĩa nữ của ta, từ nay sẽ ở lại Hầu phủ. Dặn Cố mama thu dọn đồ đạc,

đón về Hầu phủ ngay trong đêm. Cái gì có thể quên, tuyệt đối không được

quên tín vật đính hôn của tiểu Mị, nhờ cầm về đây.” Bà nói, rồi quay

sang phân công Bạc Hà: “Ngươi đi bảo người thu dọn sương phòng, để tiểu

Mị ở tạm một đêm. Ngày mai gọi thầy phong thủy vào phủ, chọn một viện

hợp với tiểu Mị, rồi sau đó sửa chữa trang hoàng một phen, chọn ngày vào ở.”



“Tiểu muội!” Chu Minh Dương và Chu Tư cười hì hì bước tới

gọi một tiếng, thấy Lâm Mị uyển chuyển phủ phục xuống, hô một tiếng đại

ca nhị ca, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong nhà có thêm một cô em gái mỹ miều, không tệ không tệ!



Chu Mẫn Mẫn cũng đã chạy vào, Chu

Mẫn Mẫn sinh cùng năm với Lâm Mị nhưng sinh trước mấy tháng, tự nhiên là tỷ tỷ, không khỏi lôi kéo Lâm Mị nói: “Thật tốt quá, ta vẫn buồn rầu vì mỗi khi có tâm sự không có ai chia sẻ, bây giờ có muội muội rồi, không

lo tịch mịch nữa.”



Chờ bọn hầu gái ra mắt Lâm Mị hết, phu nhân

Vĩnh Bình Hầu lại bảo Bạc Hà hầu hạ bên cạnh Lâm Mị, an bài thỏa đáng

xong, Tô phu nhân lại tới cầm tay Lâm Mị, nghĩ muốn khuyên nàng hồi tâm

chuyển ý, hủy chuyện từ hôn.



Lâm Mị thở dài nói: “Thực sự phu

nhân không nên nói chuyện đó với cháu. Cháu lên kinh nào phải để từ hôn, cháu thật sự là vì nghĩ đến chuyện thành thân mới lên kinh. Bây giờ bất đắc dĩ phải đề xuất từ hôn, tự nhiên là không thể vãn hồi. Nhưng sự

chiếu cố phu nhân dành cho cháu trong suốt mấy ngày qua, cháu ghi nhớ

trong lòng, trăm triệu lần không dám quên.”



Tô phu nhân thấy Lâm

Mị đã quyết ý, đành nuốt ngược lời muốn nói vào, trong lòng bà cân nhắc
liền chặt đi một cánh tay của cô ta, bà vú cũng không còn chỗ dựa. Nhưng nếu không nghe theo biểu ca, theo tính tình của biểu ca, chỉ sợ, chỉ sợ ….



La Minh Tú ngồi trong phòng đau khổ, bên phía Tô lão phu

nhân, bà cụ đã cho người thỉnh Tô phu nhân đến phòng mình, thương lượng

muốn đính hôn cho La Minh Tú và Tô Trọng Tinh.



Tô phu nhân vừa

nghe Tô lão phu nhân nói thế, liền đứng lên thưa: “Trọng Tinh vừa mới từ hôn không bao lâu, nếu vội vã đính hôn, thật sự quá nhanh, khó tránh

người đời đàm tiếu. Hơn nữa, sang năm Trọng Tinh tham gia thi cử, nếu có thể thi đỗ rồi đính hôn, chính là song hỷ lâm môn.”



Lúc này, bà

vú đang ở trong phòng nói chuyện với Lâm Mị, phỏng đoán xem lúc nào thì

Tô Trọng Tinh sẽ chính thức đính hôn với La Minh Tú. Bà vú căm giận nói: “Tô Trọng Tinh thực là kẻ đui mù, tiểu thư tài mạo thế này, hắn không

muốn, lại đi thích cái loại yêu tinh chuyên hại người.”



Lâm Mị

ngừng thêu, ngẩng đầu duỗi lưng nói: “Lúc trước cô hầu Quý Mai của Tô

lão phu nhân còn nói chân trái Tô Trọng Tinh có một ngón dài hơn bình

thường, làm giầy cho hắn rất khó, vì muốn lấy lòng hắn, cháu không quản

nhọc nhằn làm một đôi giày, đưa cho người hầu của hắn. Sớm biết thế này

thì chẳng nhọc công.”



“Đúng vậy, tiểu thư còn thức đêm làm giày cho hắn. Không chừng, giày hắn đang đi lúc này chính là đôi của tiểu thư làm.”



Hoàn toàn chính xác, đôi giày Tô Trọng Tinh đi lúc này chính là do Lâm Mị

làm, ngón chân hơi dài của hắn được duỗi thẳng, vô cùng thoải mái, hắn

cúi đầu nhìn, thấy mũi giày hơi vểnh lên, hình thức độc đáo, liền hỏi

người hầu: “Giày này ai làm? So với trước kia thì vừa chân hơn rất

nhiều.”



“Là Lâm tiểu thư làm trước khi đi.” Người hầu cũng tán

thưởng, “Lâm tiểu thư thật khéo tay, nhìn đôi giày này, hẳn là đã tốn

không ít công phu.”



Tô Trọng Tinh ngơ ngác sững sờ, đứng lên đi

mấy bước rồi lại ngồi xuống, muốn đổi giày nhưng lại không đành lòng.

Lòng thầm nghĩ: kể ra, biểu muội cũng khéo tay, từng thêu tặng hắn túi

thơm khăn tay, nhưng chưa từng làm giày cho hắn.