Mị Cốt Chi Tư

Chương 24 : Dư hương lượn lờ

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Phu nhân Vĩnh Bình Hầu chọn ngày hai tám tháng tư chính thức nhận Lâm Mị

làm nghĩa nữ. Từ sáng, phu nhân và tiểu thư các phủ đã lục tục có mặt.



Em dâu phu nhân Vĩnh Bình Hầu tức Sử phu nhân đến rất sớm, dẫn theo con trai là Sử Bình Tá và con gái là Sử Bình Vân tới.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu được báo là Sử phu nhân tới, liền ra đón, kéo tay Sử Bình Vân ngắm nghía, cười nói: “Mấy tháng không gặp, xinh hơn nhiều

đấy.”



Sử Bình Vân năm nay mười ba tuổi, tính tình ngây thơ, thấy

Vĩnh Bình Hầu phu nhân khích lệ, cười nói: “Nghe nói nghĩa nữ mà bác

muốn nhận còn xinh đẹp hơn? Cháu muốn đi gặp chị ấy!” Nói xong hào hứng

bảo người hầu dẫn đường đi gặp Lâm Mị.



Chỉ còn lại hai người, Sử phu nhân hỏi phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Nghĩa nữ bác muốn nhận, là con gái Cố Khả Nhi?”



Phụ thân của phu nhân Vĩnh Bình Hầu là Sử Tử Quán, có lần cãi vã xung đột

với Hoàng đế, kháng chỉ bất tuân, bị biếm đến Dịch Châu làm một chức

quan nhỏ, lúc đấy, trong triều hay ngoài triều, ai nấy đều cho rằng, Sử

Tử Quán lần này là có đi không về, vĩnh viễn không có cơ hội làm lại. Sử Tuyết Tình năm đó chỉ mới mười tuổi, chứng kiến cảnh nhà lao đao, tự

nhiên lo sợ không yên. Cho đến khi đến Dịch Châu, cảm nhận được bầu

không khí trong gia đình, lòng Sử Tuyết Tình luôn bất an, chỉ sợ cảnh

thuyền chìm rồi dẫm đạp lên nhau, phụ thân sẽ càng lúc càng suy sụt.



Trong lúc đó, bà kết bạn với con gái của quan Đồng tri Dịch Châu là Cố Khả

Nhi, hai người thành bạn tâm giao. Ba năm sau, tân hoàng lên ngôi, bạn

học cùng thời thiếu niên của tân hoàng là Chu Chấp Văn, tức Vĩnh Bình

Hầu hiện tại có việc rời kinh đến Dịch Châu làm nhiệm vụ, Sử Tuyết Tình

liền nghĩ cách để cầu kiến Chu Chấp Văn, cầu hắn nói hộ một hai câu

trước mặt Hoàng đế, để Hoàng đế nhớ đến Sử Tử Quán, cho Sử Tử Quán hồi

kinh.



Cố Khả Nhi biết được ý nghĩ của Sử Tuyết Tình xong, thuận

miệng nói đùa: “Nghe nói Chu đại nhân vốn sẽ thành thân với công chúa,

nhưng Tam Công chúa ốm yếu nhiều bệnh, thành ra trì hoãn mãi vẫn chưa

thành hôn. Chờ đợi mấy năm. Bây giờ Tam công chúa ốm chết, Chu đại nhân

đang muốn tìm vợ. Cô muốn lôi kéo sự chú ý của người ta, không gì bằng

dùng mỹ nhân kế.”



“Mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế.” Sử Tuyết Tình lại tưởng thật, lay tay Cố Khả Nhi nói: “Khả Nhi, cô giúp tôi đi!”


Dương. Cứ trì hoãn thế, Chu Minh Dương đã mười chín tuổi.



“Con không cam tâm thì như thế nào?” Vĩnh Bình Hầu thở dài.



“Nếu để công chúa gặp thêm mấy mỹ nam, không chừng sẽ thấy con chướng mắt.”

Chu Minh Dương nói lời này, chính là để thăm dò ý tứ Vĩnh Bình Hầu, thấy Vĩnh Bình Hầu quả nhiên cũng không tình nguyện để hắn làm phò mã, mới

nói tiếp, “Trưởng công chúa tổ chức “Thưởng hoa yến”, Nhị Công chúa là

cháu gái tự nhiên sẽ đến dự, đến lúc đó bọn Liễu Vĩnh, Tô Trọng Tinh gì

đó, cũng sẽ tham dự….” Triều Đại Chu từ trên xuống dưới, từ phu nhân đến tiểu thư, ai cũng thích thảo luận về mỹ năm tử. Còn bình ra Liễu Trạng

nguyên, Tô Trọng Tinh, Chu Tư làm kinh thành tam đại mỹ nam. Hắn rất tin tưởng là Công chúa cũng hiếu kỳ tam đại mỹ nam là thế nào. Chỉ cần Công chúa ưng ý một người, là hắn liền thoát thân.



Luận tướng mạo,

Chu Tư tuấn tú hơn một chút, nhưng luận khí chất phong độ, Chu Minh

Dương lại cao hơn một bậc. Vĩnh Bình Hầu nhìn Chu Minh Dương nói: “Em

trai con tuy tuấn tú, nhưng nói năng tuỳ tiện. Tô Trọng Tinh mặt mày

sáng sủa, tư tưởng lại quá khô khan cứng nhắc. Về phần Liễu Vĩnh,…” Theo những gì Liễu Vĩnh thể hiện mấy năm qua, hẳn là một lòng được thể hiện

năng lực trên chốn quan trường, cưới công chúa rồi sẽ thành kẻ nhàn rỗi

nhất Hoàng gia, tự nhiên cũng sẽ không tình nguyện.



Liễu Vĩnh ở

Trạng nguyên phủ bỗng dưng hắt hơi một cái, liền thấy bà vú cầm áo khoác đến: “Đêm qua đi ngủ không đắp chăn sao? Nhìn xem, hắt hơi sổ mũi rồi.”



Liễu Vĩnh bật cười, “Vú ơi, mới là đầu hạ, trời cũng nóng, sao có thể cảm lạnh được?”



Bà vú liền cằn nhằn, “Thiếu gia ơi, cậu cũng mười chín tuổi rồi, không thể trì hoãn chuyện hôn nhân được nữa đâu. Nếu có người đến cầu hôn nữa,

nhất định không được giả vờ sinh bệnh.”



“Vú yên tâm, lòng cháu tự biết tính toán!”



“Nếu cậu biết thì đã sinh được mấy đứa con rồi, còn chờ tới bây giờ sao?” Bà vú bất mãn, ngồi xuống nói: “Đầu năm vú có đi cầu cho cậu một quẻ thẻ

nhân duyên, xin được quẻ thượng thượng (quẻ tốt nhất)! Mối nhân duyên

đó, chỉ sợ đã đến cửa lại bị chính người của mình đẩy ra thôi.”



Liễu Vĩnh trấn an bà vú mấy câu, chỉ suy nghĩ: Trưởng công chúa gửi thiệp

mời đến “Thưởng hoa yến”, có nên đi hay không? Chuyện hôn nhân của mình

chưa được xác định rõ ràng, thật lòng chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Có lẽ,

nên mượn bữa tiệc này, nói chuyện ngã ngũ với Chu Mẫn Mẫn, sau đó chính

thức nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn?