Mị Cốt Chi Tư

Chương 32 : Mơ màng quyến rũ

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Lâm Mị đã giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, chưa hứa hôn với ai, bản thân hắn cũng chưa đính hôn, nếu bị người nào bắt gặp, cùng lắm thì sáng mai đến Hầu phủ cầu hôn là được. Liễu Vĩnh mím chặt môi, tiến lên một bước

nhìn kỹ Lâm Mị, thấy nàng hai má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, đôi môi hé mở

như đóa hoa, quả thật là tình trạng của người trúng mị dược, không khỏi

trầm giọng nói: “Kẻ nào hại em?”



Ngươi hại chứ ai! Lâm Mị thầm

trả lời trong lòng, giơ tay áo lên che mũi, giãy giụa lết sang bên cạnh, tựa vào một thân cây liễu, hô hấp có phần gấp gáp: “Không biết ai lấy

túi thơm của em, tìm được túi thơm là em sẽ ổn.”



Đã bị hại thế

này mà chỉ biết nhớ đến túi thơm! Liễu Vĩnh vừa bực mình vừa buồn cười,

tiến thêm mấy bước, nhẹ giọng hỏi han: “Lần trước, em dùng thứ gì để

chịu đựng?”



Liễu Vĩnh hỏi xong, dù hắn là kẻ mặt dày, cũng thấy

máu nóng dồn lên mặt. Lần trước hắn cũng trúng mị dược, mặt đỏ tim đập

là chuyện đương nhiên, nhưng lần này không trúng thứ gì, tại sao lại

thấy nóng hầm hập thế này?



Lâm Mị sửng sốt, trong nhất thời không thể hiểu được ý tứ của Liễu Vĩnh, hỏi ngược lại: “Là sao?”



“Chính là, chính là….” Liễu Vĩnh cân nhắc từ ngữ, tiếc rằng lần này hắn không

bị hạ dược, đầu óc tỉnh táo, thành ra không thể nói chuyện thẳng thắn

như lần trước, một hồi sau mới nói một câu mờ mịt: “Lần trước em nhũn

người trong nhà cỏ, sau đó ăn cái gì?”



Liễu Vĩnh nói chuyện, khí

tức đập thẳng vào mặt Lâm Mị, người nàng càng lúc càng bủn rủn, chỉ còn

có thể liều chết bám lấy cây liễu, miệng lẩm bẩm nói: “Lần trước nhũn

người xong em cắn một miếng dưa chuột, không ăn gì khác.”



Dưa

chuột có tác dụng đó sao? Liễu Vĩnh nghi ngờ nhìn nhìn Lâm Mị, thấy nàng ngả đầu dựa vào thân cây, mị nhãn như tơ, khẽ thở dốc, một hương thơm

tinh tế lan tỏa, nhất thời thấy cổ họng khô khốc, vội lui lại hai bước

rồi nói: “Giờ tối quá, chỉ sợ tìm không ra dưa chuột.”



Triều Đại
Liễu Vĩnh cũng không phải thánh nhân quân tử, rốt cuộc không

chịu nổi, đặt Lâm Mị xuống đất, nằm sấp lên, nhẹ nhàng nói: “Nếu em chịu đựng được, thì hãy cố chịu đựng, nếu không chịu đựng được, tôi sẽ….”



Cha mẹ qua đời, không nơi nương tựa, ông trời còn bắt nàng mắc chứng mềm

xương này. Lâm Mị xấu hổ giận dữ muốn chết, nước mắt nhạt nhòa, dùng hết khí lực lắc đầu liên tục.



Liễu Vĩnh cảm thấy khí huyết toàn thân như dồn về một chỗ, giống hệt như hôm đó trúng mị dược, đang muốn hăm

hở tiến lên, duỗi tay vừa sờ liền chạm vào gương mặt giàn giụa nước mắt

của Lâm Mị, không khỏi sững người, kiên định ý nghĩ tách khỏi Lâm Mị,

lui về sau mấy bước, thở hổn hển nói: “Nếu đã thế này, tôi tìm quanh đây xem có thứ gì làm giải dược được không. Em đừng lên tiếng, cũng đừng

nhúc nhích, kẻo có người tìm thấy.” Dứt lời, vội vã xoay người, đi về

phía trước.



Thì ra hắn cho rằng mình trúng mị dược! Sự đồng cảm

vừa bị hắn giết chết giờ từ từ hồi sinh, nàng khẽ thở dài, oán khí tan

theo gió, nước mắt cũng ngừng rơi.



“Liễu Trạng nguyên!” Thấy Liễu Vĩnh đã cách một khoảng, Lâm Mị chống tay xuống đất ngồi dậy, gọi: “Anh trả túi thơm cho em, em ngửi lá bạc hà là ổn ngay.”



Liễu Vĩnh

đưa trả túi thơm, Lâm Mị kề lên mũi hít sâu, chậm rãi nói: “Liễu Trạng

nguyên, em mắc bệnh mềm xương, xin anh đừng tiết lộ với người khác.”



Một lúc sau, Lâm Mị mới từ góc tối đi ra, chậm rì rì đi về phía mọi người

đang ngắm hoa quỳnh. Phía bên kia, Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị biến mất đã lâu giờ xuất hiện trở lại, nhất thời nhìn lâu hơn một chút, vừa quay

đầu, đã thấy La Minh Tú nhìn hắn ai oán, không khỏi chột dạ, quay đầu

nói chuyện với Mạc Song Bách.



Chờ Liễu Vĩnh đi ra chỗ ngắm hoa

quỳnh, Nhậm Hiểu Ngọc đưa mắt gật đầu với Đào Tâm, Đào Tâm hiểu ý, thừa

dịp không ai phát hiện, kín đáo bắn một hòn đá nhỏ vào ly trà của Liễu

Vĩnh, chờ nước trà bắn lên tay áo Liễu Vĩnh, cô ta mới lặng lẽ nói với

Nhậm Hiểu Ngọc: “Tiểu thư, nước trà thấm vào da tay, chỉ nửa khắc sau,

Liễu Vĩnh sẽ ngứa đến không chịu nổi, không thể giữ phép lịch sự mà cho

tay vào gãi.”