Mị Cốt Chi Tư

Chương 33 : Trí thông minh của tả lê

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Liễu Vĩnh ngắm hoa quỳnh, có chút xuất thần. Nếu không ngửi lá bạc hà, sẽ dễ phát bệnh, lúc phát bệnh toàn thân mềm nhũn, giống như trúng mị dược!

Sao trên đời lại có chứng bệnh kỳ quái thế? Về phủ, hắn nhất định sẽ tra y thư, xem có phương pháp nào khả dĩ không.



Hắn suy nghĩ, đang

định nâng ly trà lên, chưa kịp duỗi tay, đã nghe thấy “tõm” một cái, có

vật gì đó rơi vào trong chén, nhất thời nước trà sóng sánh, ướt một mảng áo hắn.



Trước đổi túi thơm, sau lại làm ướt quần áo, để tiện

đường xuống tay chăng? Liễu Vĩnh cười ung dung, bất động thanh sắc nhìn

xung quanh ly trà, quả nhiên có một hòn đá nhỏ ở sát mép bàn. Hắn bèn

giũ phẳng tay áo, ngồi thẳng lưng như cũ, tiếp tục ngắm hoa quỳnh. Tâm

trí tập trung suy nghĩ, theo lời Lâm Mị, Nhị Công chúa nhìn thấy hắn cất túi thơm của nàng vào người, nói muốn vì các thiếu nữ kinh thành đòi

lại công bằng, nhất thời liền uy hiếp Sử Bình Tá nghĩ cách cầm túi thơm

của Tả Lê tới đổi.



Chỉ có điều tại sao Nhị Công chúa không đi

cùng với Chu Minh Dương, mà lại đi cùng với Sử Bình Tá? Hồi trước, Chu

Tư có tiết lộ, nói Chu Minh Dương không cam lòng lấy Công chúa, nhưng mà Thái hậu và Hoàng hậu chọn hắn, Chu Minh Dương không dám hành động

thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẫn nại. Chẳng lẽ, đêm nay Nhị Công chúa đi

cùng Sử Bình Tá, là do Chu Minh Dương sắp xếp?



Liễu Vĩnh nghĩ nửa buổi, đưa ra kết luận, hành động của Nhị Công chúa, có lẽ có liên quan

với Chu Minh Dương. Nhiều khả năng là Chu Minh Dương không muốn Chu Mẫn

Mẫn và Lâm Mị bị hắn tán tỉnh ỡm ờ, mới tìm cách để Nhị Công chúa tới

“chủ trì chính nghĩa”. Mục đích là gán ghép Tả Lê làm vợ hắn, đồng thời

khiến Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị đều chết lòng.



Bên kia, Sử Bình Tá

rất rầu rĩ. Trước mắt bao người muốn thần không biết quỷ không hay lấy

trộm túi thơm của Tả Phì Phì, sau đó lại tráo đổi với túi thơm trong

người Liễu Vĩnh, nhiệm vụ này, không thể dùng hai chữ “khó khăn” để mà

miêu tả nữa rồi.



Tiết Đoan Ngọ, Sử phu nhân đã đề cập với Sử Bình Vân là có ý định dạm hỏi Lâm Mị, cô bé cũng rất thích Lâm Mị, nói Lâm

Mị dịu dàng thân thiện, kết duyên với đại ca ôn hòa hiền hậu thật là

xứng đôi vô cùng. Muốn nhân bữa tiệc tối nay, thay mẫu thân dò hỏi ý

nghĩ của Lâm Mị, ai ngờ quay qua quay lại, đã không thấy tăm hơi Lâm Mị

và Chu Mẫn Mẫn, cả anh trai cũng mất hút. Hồi lâu sau, rốt cục anh trai

cũng xuất hiện, nhưng lại có dáng vẻ ủ rũ âu lo. Chẳng lẽ chị họ Mẫn Mẫn an bài cho anh trai gặp mặt Lâm Mị? Sử Bình Vân nghĩ tới nghĩ lui, lại


Liễu Vĩnh nhận

tờ thi cảo, thơ tuy tinh tế, nhưng không có chỗ nào đặt sắc, hắn vẫn

khen: “Không tồi, tả cảnh thật tài tình.” Hắn nói, vung tay áo, túi thơm rơi xuống đất, mắt vẫn dán chặt trên tờ giấy, không hề dời mắt.



Thật là trời cũng giúp ta! Sử Bình Tá xưa nay vụng về, tự dưng nhanh nhẹn

khác thường, tay trái nhặt túi thơm, tay phải dùng một tờ thi cảo khác

che chắn, nhanh chóng thò vào trong ngực áo, lôi ra túi thơm lớn khác,

giơ đến trước mặt Liễu Vĩnh nói: “Liễu Trạng nguyên, anh rơi túi thơm!”

Dứt lời, không chờ Liễu Vĩnh nhìn cho rõ ràng, nhanh chóng kéo ống tay

áo Liễu Vĩnh ra, thả túi thơm vào trong.



Tô Trọng Tinh thấy Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá xem thi cảo, bèn đi tới hỏi: “Tả huynh làm thơ gì vậy?”



“Ô, tự dưng ngứa ghê!” Liễu Vĩnh đột nhiên đứng lên, trả thi cảo lại cho Sử Bình Tá, tay phải thò vào trong ống tay áo gãi, vừa gãi túi thơm liền

rơi ra, không đợi Sử Bình Tá và Tô Trọng Tinh phản ứng kịp, hắn lùi lại

một bước, duỗi hai tay dồn sức đẩy Tô Trọng Tinh và Sử Bình Tá, sau đó

nhanh chóng vọt đến bên một cái bàn khác.



Tô Trọng Tinh bị đẩy,

đứng không vững, đang loạng choạng lại đạp phải một vật tròn tròn, làm

hắn ngã sóng soài, vật tròn tròn khiến hắn trượt chân, lăn thẳng vào

lòng bàn tay phải đang mở ra của hắn.



Sử Bình Tá cũng ngã sấp

xuống đất, cảm thấy lồng ngực cộm cộm, hắn đưa tay lần mò, lôi ra một

túi thơm, hắn giơ ra trước mắt để nhìn cho rõ, thấy chính là cái túi

thơm cỡ lớn mà hắn thả vào tay áo Liễu Vĩnh.



Mọi người nghe thấy có tiếng va chạm, nhanh chóng vây quanh.



Có người lên tiếng: “Ơ, đây không phải là Tị hãn châu sao? Trọng Tinh có

bảo bối này, chả trách không sợ nóng! Ta nghe nói Tị hãn châu này chỉ có ba viên, hai viên ở trong cung, một viên được Thánh thượng ban thưởng

cho Tướng gia. Không rõ viên Tị hãn châu trong tay Trọng Tinh là từ đâu

mà tới?”



Một người khác lên tiếng: “Trời ơi, đây là túi thơm của Tả Lê em gái ta, Bình Tá, cậu lấy như thế nào?”