Mị Cốt Chi Tư

Chương 35 : Túi thơm của ai?

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Sử Bình Tá lại đỏ mặt, quả thật hắn có tráo túi thơm trong người Liễu

Vĩnh, hơn nữa, hắn còn tận mắt trông thấy Liễu Vĩnh cất túi thơm của Lâm Mị, túi thơm hắn đang giữ, chính là của Lâm Mị. Cô gái nào cũng thêu ký hiệu riêng trên túi thơm, để tạo sự khác biệt với người khác, túi thơm

trong người hắn, nếu không thừa nhận là tráo đổi từ người Liễu Vĩnh với

mục đích vu oan giá họa, chính là thừa nhận bản thân lén cất giấu túi

thơm của Lâm Mị, đằng nào cũng là thế kẹt.



“Thế nào, Sử thiếu gia không dám đưa ra cho mọi người cùng nhìn sao?” Nhậm Hiểu Ngọc quyết

không buông tha, “Cũng đúng thôi, nếu trong người không có túi thơm,

hoặc túi thơm trong người là của bản thân, nếu nghe thấy ta nói thế, đã

phẫn nộ phản bác ngay từ đầu.”



Nhị Công chúa nhìn Sử Bình Tá,

lòng thầm mắng mỏ: đần ơi là đần, một chút năng lực ứng biến cũng không

có! Nghe Nhậm Hiểu Ngọc nói thế, không bực tức đã đành, lại còn đỏ mặt

như kẻ trộm bị bắt quả tang, đừng nói đến chuyện tráo đổi túi thơm, cho

dù không làm cũng quá đủ để ai nấy nghi ngờ rồi! Chết tiệt, thật là xôi

hỏng bỏng không.



Chu Mẫn Mẫn kéo Lâm Mị đến xem náo nhiệt, thấy

Nhậm Hiểu Ngọc chất vấn Sử Bình Tá, không khỏi nhíu mày, nói với Lâm Mị: “Bình Tá biểu ca xưa nay thận trọng đứng đắn, không lý nào lại đi tráo

đổi túi thơm của Liễu Trạng nguyên?”



Sử Bình Vân thấy Nhậm Hiểu

Ngọc đột nhiên quay sang bắt anh trai cô ấy đưa túi thơm ra đối chất,

không khỏi ngây người. Cha mẹ đã bàn bạc, sẽ chọn ngày đến Hầu phủ cầu

hôn Lâm Mị cho anh trai, giờ xảy ra chuyện này, không biết Lâm Mị có

thay đổi thái độ với anh trai không? Trong tiếng xì xào, cô ấy nghe thấy giọng của Chu Mẫn Mẫn, liền gạt đám đông đi về phía Chu Mẫn Mẫn, kề tai nói thầm: “Anh trai em bị Nhị Công chúa ép phải tráo túi thơm trong

người Liễu Trạng nguyên, Mẫn tỷ tỷ giúp anh em một tay với.”



“Á!” Chu Mẫn Mẫn giật mình, Sử Bình Tá thật sự tráo đổi túi thơm trong người Liễu Vĩnh? Bây giờ Nhậm Hiểu Ngọc bắt hắn đưa túi thơm ra, không phải

là thành tội danh trộm cắp sao? Trước mắt bao người, không đưa ra thì

lại thành giấu đầu hở đuôi, càng khiến thiên hạ nghi ngờ hơn.



Lâm Mị thấy Sử Bình Vân bồn chồn lo lắng, mềm lòng, cầm tay Sử Bình Vân,

thì thầm: “Bình Vân muội muội, em bảo anh em, cứ đưa túi thơm ra đi.”

Đừng nói là Liễu Vĩnh, dù có là bất cứ ai, trong lúc vô tình nhặt được

túi thơm của một cô gái, giờ lại thấy chuyện như thế này, có thể chối bỏ đương nhiên sẽ chối bỏ, đời nào thừa nhận túi thơm đó được tráo đổi từ

trong người hắn? Lúc này Liễu Vĩnh không chút liên quan đứng bên lề làm

khán giả, thừa nhận cái túi thơm đó được tráo từ trong người hắn để làm

gì? Nếu Liễu Vĩnh không thừa nhận túi thơm là của hắn, tự nhiên là Sử

Bình Tá không vướng tội danh trộm cắp. Về phần túi thơm trong người Sử

Bình Tá, có thể là nhặt được, có thể là cô nương nào đó tặng riêng, cũng không phải là chuyện quá hoang đường.


“Không dám!”Tả Lê giải tỏa được

sự uất ức, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám đùa cợt cô ấy nữa, liệu có tính là trong họa được phúc không?



Liễu Vĩnh vỗ tay, dáng vẻ dở

khóc dở cười: “Dám hỏi Nhị Công chúa, vì lẽ gì mà cho rằng Tả tiểu thư

bằng lòng làm phu nhân Trạng nguyên?” Hừ hừ, thật ra là vì lẽ gì cho

rằng ta bằng lòng rước Tả tiểu thư về làm phu nhân Trạng nguyên? Nếu nói là vì cô muốn “chủ trì chính nghĩa”, thì thật quá hoang đường.



Ai nha, vừa tán tỉnh tiểu thư Hầu phủ vừa ỡm ờ tiểu thư Tướng phủ, lại còn nhặt túi thơm của Lâm Mị cất giấu, ngươi có tư cách hỏi ta câu đó sao?

Nhị Công chúa cam tâm xin lỗi Tả Lê, chứ không cam tâm xin lỗi Liễu

Vĩnh, bèn nói: “Dám hỏi Liễu Trạng nguyên, có nhặt một cái túi thơm bên

cạnh ao sen cất vào trong người không?” Ta chỉ nói thế thôi, ngươi làm

thì ngươi tự biết, đừng để ta phải nói nhiều?



Liễu Vĩnh lắc đầu nói: “Không có!”



A, còn dám ngụy biện? Nhị Công chúa nổi giận, quay đầu tìm Lâm Mị, vẫy tay gọi nàng đi đến, hỏi: “Cô có bị rơi túi thơm không?”



“Nhị Công chúa, túi thơm của tôi vẫn ở đây, không hề rơi.” Lâm Mị tháo túi

thơm từ trên eo xuống, đưa lên mũi khẽ ngửi, cười nói: “Túi thơm của tôi buộc rất chặt, lại không hề tháo ra, trừ phi có kẻ xấu bụng hãm hại, cố ý cắt dây thì mới rơi được.”



Nhậm Hiểu Ngọc liền đưa mắt nhìn

Đào Tâm, Đào Tâm cũng ngẩn ra, rõ ràng đã cắt đứt dây treo túi thơm của

Lâm Mị, sao lại vẫn treo ở eo Lâm Mị? Lâm Mị nói như vậy, chẳng lẽ đã

phát hiện có người cắt dây?



Nhị Công chúa cũng ngẩn ra, chẳng lẽ cô ấy nhìn lầm?



Sử Bình Tá nhìn túi thơm trong tay Nhị Công chúa, lòng cũng bắt đầu hoang

mang, túi thơm kia là của ai? Ngàn vạn lần đừng nói là Tả Lê. Nếu vì một cái túi thơm mà phải bất ngờ thành thân, hắn tình nguyện túi thơm là

của Lâm Mị.



Liễu Vĩnh cười thầm, hị hị, ta cũng đâu biết cái túi

thơm đó của ai. Lâm Mị cầm túi thơm của nàng đi rồi, ta lại nhặt được

cái này trên đường.



Lâm Mị thầm lấy làm vui mừng, may mà nàng đòi được túi thơm từ tay Liễu Vĩnh, nếu không, thị phi tối nay, nàng đừng

hòng thoát thân!



Mọi người đang nghi ngờ, bỗng một giọng nói yêu kiều vang lên, “Ây, không phải túi thơm của ta đấy sao?”