Mị Cốt Chi Tư

Chương 38 : Yểu điệu thục nữ

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


“Rốt cuộc là ai cho ngươi bạc, sai ngươi nói láo?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn đạo sĩ tha phương: “Ngươi nói ra, ta cho

ngươi gấp đôi.”



“Người kia uy hiếp ta, nói nếu ta dám khai hắn ra, dù có bạc cũng chẳng còn mạng để hưởng thụ.” Đạo sĩ tha phương thừa dịp

mấy đạo sĩ kia lỏng tay, vùng lên chạy mất, chỉ thoáng cái đã xuống núi. Mấy vị đạo sĩ đuổi theo, không tìm thấy bóng dáng đạo sĩ tha phương,

đành bỏ cuộc.



Nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu hỏi đi hỏi lại các đạo

sĩ về tung tích của đạo sĩ tha phương, lừa đảo bọn họ vì mục đích gì?

Nhưng các đạo sĩ của Lan Nhược đạo quan làm sao biết mà trả lời. Tả phu

nhân thấy thế cười nói: “Sợ là có kẻ nào đó không muốn Lâm tiểu thư và

Sử thiếu gia đính hôn, thế nên mới làm ra hạ sách này!”



Mọi người nghe thế gật gù, nhưng nhất thời lại hoang mang, là ai không muốn Lâm Mị và Sử Bình Tá đính hôn?



Vân Phương đại sư biết y thuật, sau nửa canh giờ tiêu chảy, ông ấy cố gắng

xuống núi tìm thảo dược. Đến khi ông ấy xuất hiện, mọi người liền mồm

năm miệng mười kể lại chuyện có kẻ đóng giả ông ấy lừa đảo.



Vân

Phương đại sư nghe xong, biết ngay là Chu Minh Dương phá rối, nhất thời

sa sầm nét mặt, trịnh trọng ngồi xuống trước bàn, nói với phu nhân Vĩnh

Bình Hầu: “Phu nhân muốn so bát tự cho ai? Thỉnh mang lên, lão đạo tuyệt đối không dối trá nửa lời.”



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội đưa thiếp canh ra, cười nói: “So bát tự cho nghĩa nữ Lâm Mị của ta và cháu trai Sử Bình Tá.”



“Tham kiến các vị phu nhân!” Hai giọng nói truyền tới, đều ôn nhuận như ngọc.



Tô phu nhân quay đầu, thấy Liễu Vĩnh và Mạc Song Bách song song đi tới,

liền cười với Mạc Song Bách nói: “Khi ta đi thấy mẹ cháu nói cùng cháu

tới Trạng nguyên phủ bái phỏng Liễu Trạng nguyên, không ngờ giờ cũng lại tới đạo quan.”



Mạc Song Bách cười nói: “Cháu và Liễu Trạng

nguyên nói chuyện về thư pháp của các danh nhân các triều đại trước,

Liễu Trạng nguyên nói trên vách thạch bích của Lan Nhược đạo quan có bút tích của ba vị đại sư thư pháp tiền triều, nhất thời cao hứng, liền

cùng nhau tới chiêm ngưỡng.”



Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn thiếp canh

trong tay Vân Phương đại sư, cười hỏi: “Ồ, không lẽ nhà vị phu nhân nào

có chuyện vui, đến đây so bát tự?”



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu gật đầu nói: “Đúng là thế!”



Vân Phương đại sư bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, ngẩng đầu lên nói:

“Phu nhân, luận bát tự, Lâm tiểu thư và Sử thiếu gia, đúng là ông trời

tác hợp.”


phu nhân nói: “Nếu phải nghĩ một phương pháp khéo léo làm đẹp lòng công

chúa, ngay cả chúng ta chưa chắc đã nghĩ ra.”



“Những thanh niên muốn làm phò mã có rất nhiều phương pháp, chỉ là không có cơ hội thôi.”



Quay trở lại Lan Nhược đạo quan, sau khi các phu nhân ra về, Liễu Vĩnh ngồi

xuống đàm đạo về lĩnh vực huyền học với Vân Phương đại sư, hai người có

những kiến giải riêng, khiến đối phương khâm phục.



Vân Phương đại sư đàm đạo hăng say, lỡ lời nói: “Cái gọi là người tính không bằng trời tính, chính là nói chuyện hôm nay, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến so bát tự cho nghĩa nữ và cháu trai, vốn là ông trời tác hợp, sao ngờ đến chuyện

có kẻ phá hoại, bắt ta phải nói lời dối trá, đây chính là ngoài ý muốn,

kể ra đúng là trắc trở, nếu cứ như vậy, tuy bát tự không có vấn đề gì

nhưng cũng không hề thuận lợi.”



Liễu Vĩnh mặt không đổi sắc, giống như thuận miệng hỏi: “Ai to gan như thế, dám ép đại sư nói láo?”



“Còn ai ngoài con trai lớn của phu nhân Vĩnh Bình Hầu…” Vân Phương đại sư

bỗng nhiên giật mình lỡ lời, vội ngừng, khoát tay nói: “Không nói chuyện đó nữa!”



Đàm đạo thêm một hồi, Liễu Vĩnh chắp tay chào Vân Phương đại sư, cùng Mạc Song Bách đi xem bút tích trên vách thạch bích.



Mạc Song Bách cùng Liễu Vĩnh bình luận về bút tích cổ mấy câu, rốt cục nói: “Thời tiết nóng nực, Liễu huynh đưa tôi đến đây, chắc không chỉ vì muốn phá hoại nhân duyên người khác?”



“Không, là vì nhân duyên của

bản thân tôi.” Liễu Vĩnh cười nhợt nhạt, “Song Bách, cậu không cần thăm

dò tôi đâu. Tôi hỏi cậu câu này, năm đó tôi chưa có công danh gì, nếu

đến nhà cậu cầu hôn, liệu cha mẹ cậu có chịu gả Song Kỳ cho tôi không?”



Mạc Song Bách là bạn tốt từ hồi thiếu niên của Liễu Vĩnh, cũng biết em gái

Mạc Song Kỳ có tình cảm với Liễu Vĩnh, lần này lên kinh, biết rõ Liễu

Vĩnh chưa hứa hôn với ai, dĩ nhiên muốn thăm dò tâm tư Liễu Vĩnh thay em gái, bây giờ nghe Liễu Vĩnh nói thế lòng cũng chùng xuống, quả thật,

nếu năm đó Liễu Vĩnh đến Mạc gia cầu hôn, cha mẹ nhất định sẽ từ chối.

Cha mẹ năm đó khinh thường người ta, sao có thể yêu cầu người ta đỗ

Trạng nguyên rồi, lại quay đầu hỏi cưới em gái?



Thấy Mạc Song Bách không nói gì, Liễu Vĩnh vỗ vỗ lên vai hắn, không nói gì nữa.



Mạc Song Bách quay đầu ngắm một bút tích khác, một lúc sau mới nói: “Liễu

huynh vừa mới nói, lần này không phải phá hoại nhân duyên, mà là vì nhân duyên của bản thân, chẳng lẽ…”



Liễu Vĩnh gật đầu, “Đúng, tôi có ý định đến Hầu phủ cầu hôn. Có điều lúc này không phải lúc thích hợp.”



“Không biết Liễu Trạng nguyên để ý em gái nào nhà tôi?” Chu Minh Dương đột

ngột đi ra từ sau một thạch bích khác, cười dài nói: “Mẹ tôi ưa thích

nhất là so bát tự, nếu bát tự không hợp, tuyệt đối không có cơ hội.”