Mị Cốt Chi Tư

Chương 4 : Món tiền lớn

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Không có trưởng bối đi cùng, Lâm Mị chỉ có thể một mình đối phó với Tô lão

phu nhân, đối phó xong, đương nhiên là ra về trong tâm trạng không lấy

gì làm vui vẻ.



Về đến phòng rồi, mí mắt Lâm Mị nháy liên hồi, có linh cảm không lành, cảm thấy Tô lão phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua.



Bà vú già nghe Lâm Mị kể lại mọi chuyện xong, như có điều suy nghĩ, chỉ

hỏi kỹ lời nói hành động vủa Quý Mai, đối với lời của Tô lão phu nhân,

quả thật có chút khinh thường, “Hai vị thái gia định ra hôn ước, kết quả lại ép tiểu thư làm thiếp, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Tô gia tất

là sứt mẻ. Chỉ cần tiểu thư thận trọng từ lời nói đến việc làm, không

phạm sai lầm, Tô gia sẽ chẳng có cớ nào để bắt tiểu thư làm thiếp.”



Chung quy là lòng Lâm Mị bất an, chỉ lẩm bẩm nói: “Cháu chỉ sợ xảy ra chuyện

gì ngoài ý muốn, trở tay không kịp, ứng phó không xong, để người mượn

cớ.”



Chủ tớ hai người đang nói chuyện, lại có đại a đầu của Tô

phu nhân tới truyền lời, nói là cháu gái gọi Tô lão phu nhân là cô ruột

dẫn theo thiếu gia tiểu thư đi lên kinh thành, vừa mới tới nơi, Tô gia

giữ mấy mẹ con lại, trước tiên là mở tiệc đón khách phương xa, nữ quyến

đang dự tiệc ở nhà trong. Tô phu nhân muốn Lâm Mị đi ra tiếp khách, nhân tiện chào làm quen luôn.



Hôm qua khi Lâm Mị đi thỉnh an Tô phu

nhân, có nghe Tô phu nhân đề cập, nói nhà mẹ đẻ Tô lão phu nhân ở Liễu

châu, nơi đó non xanh nước biếc, sản sinh toàn anh tài tuấn tú, trạng

nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cũng là người Liễu Châu, tính ra mà nói, thậm chí còn có họ hàng với nhà mẹ Tô lão phu nhân.



Con trai của cháu gái Tô lão phu nhân là Mạc Song Bách, ở quê nhà cũng nổi tiếng hay chữ, đã trúng cử nhân, nhất trí là lên kinh trước, để sang năm còn tham gia khoa cử. Lúc này đến chơi, Tô gia đương nhiên là quét dọn một khu

yên tĩnh, để mấy mẹ con ở lại, chuyên tâm đèn sách.



Bà vú già vừa nghe thấy Tô phu nhân bảo Lâm Mị đi ra tiếp khách, vui mừng ra mặt, cho rằng Tô phu nhân muốn trước mặt họ hàng gần xa thừa nhận thân phận địa

vị của Lâm Mị, nhất thời vội vàng tìm xiêm y để Lâm Mị thay đồ.



Lâm Mị vốn cũng chẳng có áo váy lộng lẫy gì, sau khi đến Tô phủ, Tô phu

nhân tặng nàng mấy bộ quần áo bà chưa từng mặc, lại dặn dò kẻ dưới nhanh chóng làm mấy bộ quần áo tươm tất đưa cho Lâm Mị. Bà vú già tìm tới tìm lui, thấy quần áo Tô phu nhân đưa tặng vô luận là chất vải hay mũi
này qua ngày khác, muốn cáo trạng cũng chẳng có chỗ nào mà cáo trạng.

Được mẹ chồng thương yêu, dù phu quân có tệ bạc chút, cùng lắm là sau

này sống dựa vào con, chung quy là cuộc sống vẫn dễ chịu vân vân.



Nói đi nói lại, bà vú kiên quyết không cho Lâm Mị từ hôn. Bà vú cho rằng,

nếu từ hôn nhất định sẽ rơi vào hoàn cảnh hết sức đáng sợ. Chí ít Tô gia cũng là nhà biết đạo lý, dù không thích thú Lâm Mị, cũng sẽ bảo vệ nàng chu đáo, không để người khác ức hiếp nàng. Ngoài ra, dù Lâm Mị tìm đến

cửa với bộ dạng thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nhà họ Tô từ Tô lão phu nhân, cho tới tiểu nha đầu, không ai có thái độ xem thường ra mặt.

Gia đình thế này, đương nhiên là có thể phó thác chuyện chung thân.



Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, mọi chuyện lớn nhỏ của Lâm gia, đều dựa vào một tay bà vú lo liệu, đến khi Lâm Lỗi từ trần, tang gia bối rối, vẫn một

mình bà vú sắp xếp. Trên đường lên kinh, càng là nhờ bà vú che chở, nàng mới có thể bình yên vẹn nguyên đến Tô gia. Trong lòng Lâm Mị, đã coi bà vú là người thân duy nhất, bà vú nói thế tất là có đạo lý riêng, rốt

cục nàng bỏ ý định từ hôn, nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cũng nên

chuyển ra khỏi Tô gia, tìm chỗ nào ở tạm, để Tô gia dùng tam môi lục

sính rước cháu qua cửa lớn mới phải.”



“Chuyện này không gấp.” Bà

vú trang điểm cho Lâm Mị xong xuôi, kéo nàng đứng lên, nhìn ngắm một

lượt, vừa lòng gật đầu, lúc này mới nói thầm vào tai nàng: “Khi mẹ cô

còn trẻ, không chỉ có một người bạn là Tô phu nhân. Mẹ cô còn một người

bạn rất thân nữa, cũng gả đến kinh thành. Cô đoán xem là ai? Đúng vậy,

chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu bây giờ! Chờ khí sắc cô tốt lên, hãy đi

cầu kiến bà ấy. Nếu bà ấy vẫn nhớ tình bạn với mẹ cô năm xưa, nguyện ý

ra mặt giúp cô, trong tay cô còn có một vạn năm ngàn lượng, tự nhiên có

thể xuất giá trong oai phong xa hoa.”



Có một chỗ dựa tiềm ẩn, còn có một món tiền lớn trong tay, cột sống Lâm Mị như cứng cáp hơn, bước

đi hân hoan, dẫn bà vú ra khỏi phòng.



Khó khăn lắm mới đến được chỗ ở của Tô phu nhân, lại thấy La Minh Tú đang đi tới từ phía đối diện.



La Minh Tú vừa thấy Lâm Mị, nhìn bộ xiêm y nàng mặc, liền dừng bước, thần

sắc cực kỳ quái dị. Tiểu nha đầu đi sau cô ta thậm chí còn cười phì ra

một tiếng.