Mị Cốt Chi Tư

Chương 5 : Công dụng của bạc hà

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Mẹ đẻ mất sớm, cha chẳng quan tâm đến chuyện gì, khiến Lâm Mị học được

cách quan sát nét mặt người khác từ khi còn nhỏ, lúc này thấy thần sắc

La Minh Tú, lòng liền biết trang phục mình đang mặc có vấn đề gì đó,

nàng xoay người, dẫn bà vú về phòng, lặng lẽ nói nhỏ: “Cho dù bộ quần áo này không có vấn đề gì, tạm thời không mặc vẫn hơn, mặc quần áo cháu

mang đến là được rồi!”



Lâm Mị quay người về phòng, La Minh Tú

quay sang khiển trách tiểu nha đầu: “Đang muốn xem cô ta làm trò cười,

ngươi cười thành tiếng như vậy, khiến cô ta đi về thay quần áo rồi,

không có trò cười để xem.”



Tiểu nha đầu vẫn cười sằng sặc: “Tiểu

thư ơi, cháu không nhịn được thật mà! Đây vốn là bộ quần áo tiểu thư làm tặng phu nhân nhân dịp sinh thần bà ấy, cổ tay áo còn thêu chữ phúc thọ song toàn, vừa nhìn đã biết là xiêm y mừng thọ, cô ta cũng được đấy,

thế mà cũng dám mặc lên người. Nếu chỉ nhìn thấy lưng chắc cháu còn

tưởng cô ta là phu nhân!”



La Minh Tú cười không nổi. Sinh thần Tô phu nhân, cô ta vất vả cực nhọc làm xiêm y tặng bà, Tô phu nhân không

mặc cũng thôi đi, lại tùy tiện đưa cho Lâm Mị, từ đó có thể suy ra, Tô

phu nhân không ưa cô ta, và không ưa đến mức nào.



Lâm Mị vì vậy

mà chậm trễ, khi quay lại, trời đã tối, mọi người đang chờ nàng, Tô phu

nhân oán trách nói: “Sao con lại tới muộn vậy?”



“Cháu mới ra đến

cửa thì bị bẩn áo, phải quay lại thay quần áo nên bị muộn ạ.” Không biết là do mặc quần áo của bản thân nên thoải mái, hay do trong tay có tiền

nên tâm trạng bất đồng, tóm lại, Lâm Mị có dáng vẻ cực kỳ tự nhiên hào

phóng. Đi tới làm quen mọi người, lại thỉnh an Mạc phu nhân.



Mạc

phu nhân là cháu gọi Tô lão phu nhân là cô ruột, năm nay ba mươi lăm

tuổi, bà có ngoại hình đầy đặn phúc hậu, tươi cười thân thiện, sau mấy

câu xã giao bắt buộc, kéo tay Lâm Mị xuýt xoa nói: “Dịch Châu đúng là

đất lành, thủy thổ dưỡng nhân, ai nấy đều là mỹ nhân. Như Lâm tiểu thư

đây, bảo người khác không thương cũng khó?”



Ngồi đây có ba vị

tiểu thư, La Minh Tú mặc áo đơn màu vàng nhạt, thanh tú khả ái. Con gái


Bên kia, Tô Trọng Tinh đang đi cùng Mạc Song Bách vào vườn ngắm hoa.



Đi qua đường lát đá, vào cửa tròn, vòng qua ao sen, đi tới trong lương đình, hai người tìm ghế đá ngồi xuống.



Tô lão gia chỉ có Tô Trọng Tinh là người thừa kế duy nhất, tuy ông ấy có

hai người thiếp, một người sinh một trai, một người sinh một gái, nhưng

hai đứa bé chưa đầy tám tuổi, sức khỏe lại yếu, ít khi ra ngoài gặp

khách. Tô Trọng Tinh tuy chỉ mới mười sáu tuổi, đã có phong thái của ông ấy, hành vi cử chỉ đều thận trọng vững vàng, năm trước đã đậu cử nhân,

đang định sang năm tham gia khoa cử, gặp Mạc Song Bách tất nhiên là tâm

đầu ý hợp, nói đến những kiến thức mới ở chốn kinh thành, thật là ăn ý.



Mạc Song Bách thấy Tô Trọng Tinh phong thần tuấn lãng, lời nói lịch sự, tự

nhiên cũng có lòng muốn kết giao, bèn kể những chuyện thú vị gặp trên

đường lên kinh. Kể một hồi thì chỉ về phía trước nói: “Ah, có buổi tối

ta gặp ở khách điếm nọ một vị tiểu thư, xinh đẹp y như a hoàn kia của

quý phủ, ta còn tưởng nàng là hồ ly tinh chứ!…”



Tô Trọng Tinh

nhìn theo hướng mà Mạc Song Bách chỉ, thấy Lâm Mị mặc quần áo nửa cũ nửa mới, tay cầm vật gì đấy, cúi đầu đi từ phía kia tới, hình như muốn đi

vòng qua bên này rồi ra cửa tròn, nhất thời biến sắc, nói với Mạc Song

Bách: “Cậu ngồi ở đây chờ một chút, tôi đi một lát sẽ trở lại ngay.”



Lâm Mị cầm lá bạc hà vừa ngắt được, ngẩng đầu thấy Tô Trọng Tinh hùng hổ đi tới, không khỏi ngẩn ra, lui về phía sau hai bước, đang định vòng đường khác, lại nghe Tô Trọng Tinh nói: “Hôm nay có khách lạ tới, ngươi không biết sao? Còn chạy loạn cái gì?” Nếu muốn chạy loạn, cũng nên gọi a

hoàn đi theo. Bây giờ bị khách nhận nhầm là a hoàn, nếu tiện tay gọi cô

đến sai bảo, xem cô ứng phó thế nào? Thực mất mặt!



“Thương ai

thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ty họ hàng, đúng không?” Lâm Mị cầm lá bạc hà đưa lên mũi ngửi, cười nhạt: “Tốt nhất là trơ mắt đứng

nhìn, đúng không?” Nói xong thì cất bước, bỏ Tô Trọng Tinh lại sau lưng, vòng qua ao sen, điềm nhiên đi về.



Ớ, vừa rồi Tô Trọng Tinh đến gần như vậy, tại sao thân thể mình không bị nhũn ra? Lâm Mị vừa đi vừa kinh ngạc.



Là mùi bạc hà, không, còn có một hương thơm khác, không phải mùi hoa,

không phải…. Rõ ràng Tô Trọng Tinh ngửi thấy một mùi hương rất thơm, tìm tới tìm lui, vẫn chẳng thể tìm ra là hương thơm từ đâu bay tới. Một lúc sau, hương thơm dần phai mất. Khi gió thổi qua, chỉ thấy hương sen

thoang thoảng.