Mị Cốt Chi Tư
Chương 40 : Như nguyệt quận chúa
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
Sau một cơn mưa đêm, không khí trong lành, mát mẻ, ngát hương hoa. Cố nhũ
mẫu và Bạc Hà dậy thật sớm hầu hạ Lâm Mị rửa mặt chải đầu trang điểm.
Bạc Hà vừa chải đầu cho Lâm Mị, vừa nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu thư
tiến cung, phải trang điểm thật đẹp mới được.”
Theo lệ thường,
mỗi tháng phu nhân Vĩnh Bình Hầu sẽ dẫn Chu Mẫn Mẫn tiến cung thỉnh an
Thái hậu và Hoàng hậu một hai lần, lúc này Chu Mẫn Mẫn mới ốm dậy, không tiện tiến cung, nên phu nhân Vĩnh Bình Hầu quyết định đưa Lâm Mị tiến
cung thỉnh an.
Cố nhũ mẫu biết, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn Lâm Mị tiến cung, nếu được Thái hậu hoặc Hoàng hậu tán thưởng mấy câu, sau này có bàn chuyện cưới xin với ai sẽ rất có lợi, bởi vậy âm thầm cao hứng.
Bây giờ nghe thấy Bạc Hà nói thế, Cố nhũ mẫu cũng gật đầu cười nói: “Bây giờ tiểu thư là nghĩa nữ Hầu phủ, nhất định phải trang điểm nổi bật,
không thể để mất mặt Hầu gia và phu nhân.”
Dứt lời thì cũng trang điểm xong, phòng bếp đưa điểm tâm tới, vội vàng ăn điểm tâm, phu nhân
Vĩnh Bình Hầu đích thân đến kiểm tra áo xống của Lâm Mị, vì cho rằng
nàng ăn mặc giản dị quá, bà bảo Lâm Mị thay áo khoác màu đỏ, treo túi
thơm ngọc bội gắn tua lủng lẳng, lúc đấy mới cười nói: “Con xinh đẹp như thế, nếu không phục sức lộng lẫy thì thật là hoài phí.”
Đang nói thì người hầu vào bẩm là kiệu đã chuẩn bị xong. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu
thấy cũng không còn sớm, vội dẫn Lâm Mị lên kiệu đi ra cửa.
Chu
Mẫn Mẫn tuy mới ốm dậy, nhưng kỳ thật đã khỏe lắm rồi, chẳng qua sợ tiến cung chạm mặt Hoa Quận vương, nên mới thoái thác là mình chưa khỏe. Chờ phu nhân Vĩnh Bình Hầu đi, cô ấy liền như sinh long hoạt hổ, cho người
đi thỉnh Sử Bình Vân đến nói chuyện.
Sử Bình Vân đã được nghe Sử
phu nhân kể lại, rằng trong cung có người không muốn Sử Bình Tá và Lâm
Mị đính hôn, hôn sự này không muốn cũng phải từ bỏ. Tối Thưởng hoa hội,
Nhị Công chúa ức hiếp Sử Bình Tá, ép buộc Sử Bình Tá đi đổi túi thơm
trong người Liễu Vĩnh, khiến Sử Bình Vân chán ghét vô cùng. Nghe Sử phu
nhân kể lại chuyện so bát tự, Sử Bình Vân liền khẳng định, đấy là trò
quấy rối của Nhị Công chúa, đơn giản chỉ là lấy chuyện phá hoại hôn nhân đại sự của người khác làm thú vui. Đến Vĩnh Bình Hầu phủ, Sử Bình Vân
đuổi hầu gái lui ra, kể tất tần tật chuyện đổi túi thơm hôm Thưởng hoa
hội. Chu Mẫn Mẫn chấn động, nửa ngày sau mới nói: “Nhị Công chúa xưa nay thích trêu chọc người khác, không ngờ giờ lại quá trớn đến thế. Nếu cô
Chu Mẫn Mẫn vừa nghe, không khỏi kinh ngạc, “Như Nguyệt Quận chúa tới?” Dứt lời đứng dậy, nhanh chóng đi ra sảnh.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thật là bức bối, dẫn Lâm Mị tiến cung thỉnh an, ai
biết được lại thành phải rước cả Như Nguyệt Quận chúa về? Nhất định phải báo cho hai đứa con trai tạm lánh không về phủ, tránh phát sinh chuyện
bất trắc.
Chu Mẫn Mẫn đi ra đại sảnh, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị đang nói chuyện với một cô nương lạ mặt, liền biết ngay đây
chính là Như Nguyệt Quận chúa.
Như Nguyệt Quận chúa làn da ngăm
đen, vóc người khá cao, trán hơi thấp, màu rậm mắt to, tướng mạo tuy
không đẹp, nhưng không xấu xí như lời đồn. Chu Mẫn Mẫn đánh giá một
chút, đi lên chào hỏi.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã sai người đi
quét tước sương phòng, sau đó sai người chuyển hành lý của Như Nguyệt
Quận chúa vào. Như Nguyệt Quận chúa lại kêu lên: “Không cần phiền toái,
ta sẽ ở cùng tiểu Mị.” Nói xong kéo Lâm Mị đi nói: “Tiểu Mị, dẫn ta đi
tham quan Hầu phủ cho quen đường.”
Thấy Lâm Mị bị Như Nguyệt Quận chúa lôi kéo, Chu Mẫn Mẫn há hốc mồm, đến khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu
vẫy tay, mới sực tỉnh đi đến ngồi xuống cạnh bà, giơ tay chỉ lên đầu,
lặng lẽ hỏi: “Mẹ, Như Nguyệt Quận chúa này có phải có vấn đề ở đây
không?”
“Haizzz!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu giận dữ nói: “Khi chúng
ta tiến cung thỉnh an, Như Nguyệt Quận chúa vừa gặp tiểu Mị, liền giữ
chặt không buông, nói tiểu Mị giống người mẹ đã mất của cô ta, còn sai
người lôi ra một bức tranh chân dung, nữ tử trong bức tranh kia, quả
thật là có phần giống tiểu Mị. Vì thế, cô ta liền dính chặt lấy tiểu Mị, còn cầu Thái hậu nương nương, nói muốn tới Hầu phủ ở cùng tiểu Mị vài
ngày.”
Lâm Mị lúc này khóc không ra nước mắt, đang yên đang lành, sao nàng lại giống mẫu thân người Hồ?