Mị Cốt Chi Tư

Chương 41 : Giao ước lấy chồng

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Tin tức Như Nguyệt Quận chúa chuyển đến ở Vĩnh Bình Hầu phủ lan ra rất

nhanh, các phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, nhà ta vô sự.

Như Nguyệt Quận chúa kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ, chắc chắn là ưng ý con

trai Vĩnh Bình Hầu, đến ở là vì muốn đi sâu đi sát, nghiên cứu lối sinh

hoạt nhà Vĩnh Bình Hầu! Có điều không biết, người mà Như Nguyệt Quận

chúa chọn, rốt cục là Chu Minh Dương, hay là Chu Tư? Nếu là Chu Minh

Dương, không chừng còn cùng Nhị Công chúa làm một màn “Tranh phu ký” náo nhiệt ồn ào, chúng ta bức bối đã lâu, giờ có kịch hay để xem, thật

tuyệt vời!



Chu Minh Dương và Chu Tư còn chưa về đến nhà đã nghe

thấy tin sét đánh giữa trời quang, nhất thời sững sờ, đành đến biệt

trang ở tạm. Một mặt nghĩ cách dò la lai lịch của Như Nguyệt Quận chúa.



Thì ra mẫu thân của Như Nguyệt Quận chúa là người Đại Chu Quốc, năm đó hai

nước giao chiến, Vương gia Đại Hạ Quốc cầm quân ra trận, bắt cóc mẫu

thân cô ấy về làm trắc phi. Khi Như Nguyệt Quận chúa lên năm, mẫu thân

cô ấy tạ thế, chỉ lưu lại một bức chân dung tự họa. Có lẽ là do thiên

tính mẹ con, từ nhỏ Như Nguyệt Quận chúa đã thích những thứ liên quan

đến triều Đại Chu, thậm chí còn nói lưu loát ngôn ngữ Đại Chu. Lần này

Nhị Hoàng tử muốn tuyển người đi hòa thân, cha không quan tâm, lại mồ

côi mẹ, Như Nguyệt Quận chúa không xinh đẹp liền bị đẩy ra chịu trận.

Như Nguyệt Quận chúa cũng không phản kháng, vui vẻ theo Nhị Hoàng tử lên đường.



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu kiên quyết không cho Như Nguyệt

Quận chúa ở cùng một viện với Lâm Mị, nhưng không thể ngăn cản Như

Nguyệt Quận chúa đến tìm Lâm Mị mỗi ngày. Sau hơn mười ngày chung sống,

Lâm Mị phát hiện Như Nguyệt Quận chúa rất thẳng thắn, đối với nàng có sự lưu luyến không thể giải thích. Lâm Mị hỏi thì mới được biết chuyện

Quận chúa mồ côi mẹ khi mới lên năm, từ đó bị cả Vương phủ hắt hủi, lần

này vì đi hòa thân, mới có người nhớ đến cô ấy, không khỏi có chút đồng

bệnh tương liên. Nghĩ đến chuyện bản thân là tha hương lên kinh, Như

Nguyệt Quận chúa là đến nơi đất khách quê người, so với nàng còn có phần thảm hơn. Nàng muốn lấy chồng còn có phu nhân Vĩnh Bình Hầu giúp đỡ mưu đồ, Như Nguyệt Quận chúa thì hoàn toàn là vật hy sinh cho ván cờ chính

trị, lại thêm dung mạo không được mỹ miều, khiến mọi người tránh như

tránh tà, dù có được Hoàng thượng tứ hôn, chỉ sợ cũng bị nhà chồng gạt

qua một bên, nói thế nào thì cũng không phải một cuộc sống vui vẻ. Nghĩ

đến đây, Lâm Mị không đành lòng bỏ rơi Quận chúa, bất tri bất giác lại

quan tâm Quận chúa hơn một chút. Chỉ quan tâm hơn một chút, Như Nguyệt

Quận chúa liền cảm nhận được ngay lập tức, càng thêm quấn quít Lâm Mị,

một mực nói là Lâm Mị giống mẫu thân trong trí nhớ của Quận chúa như

đúc.



Sớm hôm nay, Như Nguyệt Quận chúa lại tìm tới đây, cực kỳ

vui vẻ nói với Lâm Mị: “Tiểu Mị, ta nghĩ một đêm, nghĩ ra một biện pháp

này rất hay, ta quyết định tiến cung cầu Hoàng thượng của cô tứ hôn, gả
Khi Lâm Mị, Như Nguyệt Quận chúa đến ngồi cạnh Chu Mẫn Mẫn bên họa đài, mấy thiếu gia quyền quý ngồi cách đấy không xa vui mừng khôn xiết nói: “Nếu Chu Minh Dương cưới người vợ thế kia, nhất định là tương lai sẽ có

nhiều trò hay để xem.”



“Cậu khoan hãy nói, nếu Chu Minh Dương hóa trang thiếu nữ đến đây, nhất định xinh đẹp hơn người, cùng với cái cô

‘đàn ông’ kia, thật là xứng đôi vừa lứa. Chẳng qua là đổi giới tính cho

nhau thôi. Ha ha!”



Như Nguyệt Quận chúa không biết người khác

đang giễu cợt cô ấy, chỉ đưa mắt nhìn quanh, kề tai Lâm Mị nói thầm:

“Tiểu Mị, cô ưng ý ai thì nói với ta nhé.”



“Tại sao phải nói với

cô?” Lâm Mị lườm một cái đúng lúc thấy Tô Trọng Tinh tiến tới, đang đưa

mắt nhìn nàng tha thiết, nàng liền cúi đầu, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ

ta ưng ý ai, thì cô có thể làm chủ cho ta?”



“Chính xác!” Như Nguyệt Quận chúa nhếch miệng cười cười, “Ta có thể xin Hoàng thượng tứ hôn cho cô.”



Lâm Mị vừa nghe, nghĩ đến chuyện Quận chúa nói sẽ cùng gả một chồng, không

khỏi vã mồ hôi lạnh, vội lắc đầu nói: “Ta không ưng ý ai hết.”



“Ta không tin.” Như Nguyệt Quận chúa nói chuyện, thấy Lâm Mị ngẩng đầu nhìn ai đó, cũng đưa mắt nhìn theo, thấy hai thanh niên bảnh bao đang nói

chuyện, liền hạ giọng hỏi: “Cô để ý hai người kia?”



“Xùy xùy, nói gì đó?” Lâm Mị gắt giọng: “Đừng nói lung tung!” Nàng vừa dứt lời, ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh nhìn của một người, nhất thời vội cúi đầu, gò má

ửng đỏ, không biết vì sao tim đập loạn nhịp.



Như Nguyệt Quận chúa đưa mắt một cái, bắt gặp một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ đang nhìn phía

này, không nhanh không chậm ngồi xuống trước bàn cờ, không khỏi cười

khoan khoái, xem xem, đây không phải là tiếp xúc bằng ánh mắt sao? Chỉ

cần biết người Lâm Mị thích là ai, thì có thể thỉnh cầu Hoàng thượng tứ

hôn, sau đó chúng ta cùng xuất giá.



“Mẫn Mẫn, thanh niên đẹp trai kia là ai?” Chờ Lâm Mị đứng dậy nói chuyện với Sử Bình Vân, Như Nguyệt

Quận chúa nhanh chóng kéo Chu Mẫn Mẫn dò la, hạ giọng nói: “Hắn có vợ

chưa?”



“Hắn là Liễu Trạng nguyên Liễu Vĩnh, chưa có vợ.” Chu Mẫn

Mẫn vừa mừng vừa sợ, quá tốt, Như Nguyệt Quận chúa chọn trúng Liễu Vĩnh, Hầu phủ nhà ta thoát nạn. Liễu Trạng nguyên bản lĩnh đầy mình, tự có

phương pháp khống chế Như Nguyệt Quận chúa.



Như Nguyệt Quận chúa cực kỳ vừa lòng, “Trạng nguyên trẻ tuổi, tài mạo song toàn, tuyệt vời!”