Mị Cốt Chi Tư

Chương 44 : Lỡ tay chạm ngực con gái

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Lâm Mị nghe thấy Tô

Trọng Tinh và La Minh Tú nói chuyện cứ như đang bắt gian tại giường,

không khỏi kinh ngạc, không phải nàng đã giải trừ hôn ước với Tô Trọng

Tinh sao? Hắn lại muốn diễn vở gì đây? Ngày đó La Minh Tú hãm hại nàng,

Tô Trọng Tinh thừa cơ ép nàng từ hôn, khiến nàng suýt thì lâm vào bước

đường cùng, cũng chẳng phải quá khứ xa xôi gì, đến tận lúc này hai kẻ

này vẫn muốn làm khó nàng sao?



Tuy trời tối khiến không thể nhìn

rõ trong bụi hoa là ai, nhưng qua khe hở của cành lá, vẫn thấy lờ mờ một người đi giày đàn ông, một người đi giày thêu tinh xảo, rõ ràng là một

nam một nữ ôm nhau ngồi ở bên trong.



Tâm tình Tô Trọng Tinh đang

rất phức tạp, vừa buồn bực vừa áy náy. Nói thế nào, Lâm Mị cũng từng là

vị hôn thê của hắn, lúc trước cũng không làm gì sai trái, là vì hắn mới

bị từ hôn. Cho dù phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã nhận nàng làm nghĩa nữ,

nhưng một cô gái từng giải trừ hôn ước, nếu muốn tìm một hôn sự tốt, nói dễ hơn làm? Chẳng lẽ vì chuyện đó, mà nàng có suy nghĩ không còn gì để

mất, dứt khoát bấu víu lấy Liễu Vĩnh? Nếu đã như vậy, khi hắn đề nghị

nàng làm bình thê, tại sao cứng miệng cự tuyệt?



Lâm Mị thấy Như

Nguyệt Quận chúa muốn thò đầu ra nói chuyện, duỗi tay bịt miệng Quận

chúa, kéo Quận chúa ngồi xuống, nàng vén bụi hoa, hơi hé mặt ra, “ô” một tiếng: “Là Tô đại ca và La tiểu thư sao? Đêm hôm khuya khoắt, hai người đến đây hẹn hò đúng không? Yên tâm đi, chúng ta sẽ không nói ra.”



“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?” La Minh Tú và Tô Trọng Tinh lớn lên cùng nhau, ra

vào có đôi, trước giờ không kiêng dè, không nghĩ đến chuyện cô ta kéo Tô Trọng Tinh đi như thế cũng sẽ khiến người khác xì xào, nghe thấy Lâm Mị nói thế, cô ta đỏ mặt, lạnh giọng nói: “Ta và biểu ca luôn giữ quan hệ

trong sạch, không giống như kẻ nào đó, rõ ràng ở chỗ này làm chuyện mờ

ám, còn dám nói lý lẽ.”



Tô Trọng Tinh thở dài nói: “Tiểu Mị, có

những người không thể trao thân gửi phận, tại sao em lại làm thế? Thôi,

nếu có người hỏi, ta sẽ nói là chúng ta hẹn nhau ra đây đi dạo.” Dù thế

nào, cũng là hắn hại nàng, nếu không, hà cớ gì nàng phải chịu lưu lạc

thế này?



Lâm Mị nghe thấy Tô Trọng Tinh ra vẻ như nàng gây ra tội lỗi sai lầm, nhưng hắn sẽ tha thứ và bao che cho nàng, không khỏi buồn

cười, đáp: “Tô đại ca, em và anh đã từ hôn rồi, dù thanh danh em có sứt

mẻ, cũng không hề liên quan tới anh? Huống hồ, em muốn ở bên ai, không

tới lượt anh quản lý? Còn La tiểu thư cô, cớ gì mà cô nói chuyện với
hứa sang năm sẽ cưới nàng, vô luận thế nào sẽ không bội ước.”



“Trọng Tinh ah, đàn ông năm thê bẩy thiếp, nếu biểu muội thật lòng yêu cậu, tự nhiên sẽ không so đo danh phận, lúc đó về làm dâu với Quận chúa cùng

một lúc là được.” Chu Minh Dương lại cười nói: “Ấy, cung hỷ trước!”



“Tiểu Mị, lúc đầu là ta không đúng, em…” Tô Trọng Tinh bỗng nhiên đi đến

trước mặt Lâm Mị, khom mình hành lễ, trầm giọng nói: “Ta biết em vẫn hận ta, cũng biết một cô gái đã từng từ hôn khó lòng mà tìm được hôn sự

tốt. Nếu em đồng ý về làm dâu cùng biểu muội, ta sẽ đến Hầu phủ cầu

thân. Về phần Quận chúa, thỉnh em biện bạch hộ ta.”



Lâm Mị cười

ra nước mắt, dịu dàng nói: “Đến lúc này, tôi vô cùng lấy làm vui mừng vì đã từ hôn với anh. Ngoài ra, tôi không muốn nói thêm bất cứ lời nào

nữa.”



La Minh Tú khăng khăng nhận định đây là kế hoạch của Lâm

Mị, nếu không bằng lòng để Lâm Mị làm dâu nhà họ Tô, Tô Trọng Tinh sẽ bị ép phải lấy Như Nguyệt Quận chúa, nhất thời cố đè nén sự căm hận, tiến

lên một bước nói: “Lâm tiểu thư, biểu ca đã nói sẽ đến Hầu phủ cầu thân, tất là lấy ngươi làm vợ lớn, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?”



Lâm

Mị cười dài nói: “La tiểu thư, ta đường đường là nghĩa nữ Hầu gia, vì cớ gì phải chung chồng với cô? Cô cho rằng ngoại trừ biểu ca của cô, ta

không còn ai để lựa chọn sao?”



Con gái cãi nhau, Chu Minh Dương

và Chu Tư không tiện nhúng mũi, chỉ đưa mắt ra hiệu với Chu Mẫn Mẫn, để

Mẫn Mẫn giúp một tay, Chu Mẫn Mẫn bèn cười nói: “Minh Tú, mấy ngày trước đã có người đến Hầu phủ nhà ta cầu hôn tiểu Mị rồi, hai nhà sắp bàn

chuyện cưới xin, sao tiểu Mị có thể tranh giành biểu ca với cô?”



La Minh Tú đáp: “Lúc trước Lâm tiểu thư không dứt được lòng với biểu ca của ta, lúc này…”



Như Nguyệt Quận chúa nghe La Minh Tú cứ lằng nhà lằng nhằng, rốt cục nhẫn

nại không được, gào lên: “Nhà ngươi sao mà cố chấp thế không biết? Người bị biểu ca của ngươi đụng chạm không phải tiểu Mị, là ta được không?

Nếu ngươi muốn van cầu thì phải van cầu ta, quấy rầy tiểu Mị làm cái

gì?” Cô ấy dứt lời, không chờ La Minh Tú đáp, kéo lấy Lâm Mị, chỉ tay

vào Tô Trọng Tinh: “Tiểu Mị, cô thích tên này không? Nếu thích, ta tiến

cung cầu Hoàng thượng tứ hôn ngay lập tức, chúng ta cùng nhau xuất giá.”



Lâm Mị dịu dàng nói: “Ta không thích hắn. Nhưng cô bị hắn đụng chạm, ta đề nghị cô gả cho hắn đi.”