Mị Cốt Chi Tư
Chương 45 : Để ngắm thêm một lần
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
“Đúng đúng, Quận chúa tiến cung cầu tứ hôn ngay lập tức đi!” Chu Mẫn Mẫn thấy hai ông anh ra hiệu, nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa, giới thiệu lý
lịch Tô Trọng Tinh cho Như Nguyệt Quận chúa biết rõ, “Tô gia là thư
hương thế gia, phụ thân Tô thiếu gia giữ một chức vụ trong Hàn Lâm Viện, rất có tiếng tăm. Bản thân Tô thiếu gia cũng là cử nhân, sang năm đi
thi, không chừng sẽ đỗ Trạng nguyên. Thanh niên tài mạo song toàn thế
này, thật là xứng đôi với Quận chúa.”
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tô
Trọng Tinh và La Minh Tú sắc mặt trắng bệch. Nếu là Hoàng thượng tứ hôn, Như Nguyệt Quận chúa đương nhiên là chính thất, vì mối bang giao hai
nước, muốn nạp thiếp cũng phải được Như Nguyệt Quận chúa đồng ý mới có
thể cưới về. Đến lúc đó thì La Minh Tú đừng nghĩ đến chuyện bình thê, có khi muốn làm thiếp cũng không được.
Rõ ràng là Lâm Mị cùng anh
em nhà họ Chu liên thủ gài bẫy biểu ca, mục đích chính là đẩy cô Quận
chúa này vào nhà họ Tô. Tại sao ta lại không đề phòng chứ, để biểu ca cứ thế chui đầu vào lưới? La Minh Tú tràn đầy phẫn nộ. Cô ta và Tô Trọng
Tinh tuy tình cảm sâu đậm, nhưng nếu bảo cô ta không so đo chuyện danh
phận làm vợ lẽ, cô ta không làm được. Từ khi Lâm Mị xuất hiện, kỳ thật
cô ta và biểu ca đã có dấu hiệu rạn nứt. Suốt mấy ngày nay, cô ta lao
tâm khổ tứ, nghĩ cách lôi kéo trái tim biểu ca, bây giờ lại xảy ra
chuyện thế này,….
Suốt mấy ngày nay, Lâm Mị phải nghe Như Nguyệt
Quận chúa nhắc đi nhắc lại là sẽ lấy cùng một chồng với nàng, mặc kệ
nàng giải thích thế nào, Như Nguyệt Quận chúa cũng phản bác được, chỉ
cho rằng hai người là tỷ muội tốt, nên cùng gả một chồng, giúp đỡ lẫn
nhau, không để người chồng ức hiếp. Lúc này nghe Như Nguyệt Quận chúa
hỏi, nhịn không được liền đề nghị Như Nguyệt Quận chúa gả cho Tô Trọng
Tinh. Nói dứt lời, ngẩng đầu thấy sắc mặt của Tô Trọng Tinh và La Minh
Tú, lòng thấy rất hả hê. Nhưng chỉ trong phút chốc, nàng lại nghĩ đến Tô phu nhân, Tô phu nhân nhất định không tình nguyện để con trai cưới một
Quận chúa dị quốc. Nói thế nào, trước kia Tô phu nhân cũng đối xử với
nàng không bạc, bây giờ bà là nghĩa mẫu, cũng thường xuyên cho người
sang hỏi han nàng muốn gì cần gì, cực kỳ quan tâm. Khả năng là do tiếp
xúc trước, trong đáy lòng nàng, thậm chí còn cảm thấy Tô phu nhân có
phần thân thiết hơn cả phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Nếu có khả năng, cũng
muốn tận hiếu với bà. Thế mà lúc này….
Như Nguyệt Quận chúa căn
bản không quan tâm đến màn giới thiệu nhiệt tình của Chu Mẫn Mẫn, chỉ lo hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, ở Đại Chu các cô, nữ tử bị kẻ nào đụng chạm, thì
nhất định phải gả cho kẻ đó sao?”
Lâm Mị thấy Như Nguyệt Quận
chúa ngây thơ khờ khạo, lại nghĩ đến tình cảm Quận chúa dành cho mình,
Nam, có khi cười đùa, liền mài mực cầm bút, nói muốn vẽ ra một bức “Mỹ
nữ đồ” lưu truyền thiên cổ. Ở Minh Tịnh Miếu, khi màn kiệu vén lên, Mạc
Song Bách được chiêm ngưỡng người con gái tuyệt sắc nhất thế gian Thiên
Phương Công chúa, lúc ấy lòng tự nhủ: “Mỹ nữ đồ” gì chứ, trên thế gian
này có mỹ nữ nào sánh được với mỹ nữ trong kiệu kia? Đến khi biết người
trong kiệu là Thiên Phương Công chúa, hắn đoạn tuyệt nhớ nhung. Nhưng
hai năm sau, Mạc phu nhân lại nhờ người mai mối cho hắn, hắn không ưng ý được người nào. Dù Cao tiểu thư không xuống tóc đi tu, hắn cũng sẽ cự
tuyệt. May mắn là sự kiện đó phát sinh, lại cho hắn cơ hội tìm một đạo
sĩ đến để trì hoãn chuyện hôn nhân. Lần này lên kinh, tuy biết vô vọng,
nhưng lòng không nguôi mong nhớ, nếu có thể gặp lại người trong mộng,
kiếp này coi như không uổng.
Thưởng hoa hội ở phủ Trưởng Công
chúa, thoáng nhìn một giây, khiến hắn trằn trọc trăn trở, thì ra, sau
khi gặp lại, điều ta suy nghĩ, là phải làm thế nào mới có thể gặp lần
nữa, chứ không phải là kiếp này không uổng. Đêm nay, lẫn trong đám
người, hắn đưa mắt nhìn biết bao lần rồi lại thôi, lòng tự biết cứ nhìn
thế sẽ bị kẻ khác nhìn ra manh mối, khi Liễu Vĩnh né tránh Như Nguyệt
Quận chúa, hắn khó khăn lắm mới dời được mắt đi, để cùng Liễu Vĩnh vào
rừng tản bộ.
Lúc Liễu Vĩnh nhờ hắn đi tìm cung nữ hỏi xin lá bạc
hà, đáng lẽ hắn không nên, hoàn toàn không nên lén lút nấp chỗ tối tăm,
chỉ để được nhìn nàng lâu thêm một chút.
Thấy Mạc Song Bách to
gan ngẩng đầu, đầu mày cuối mắt như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, ngàn mối tương tư, Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng cười, nhất thời đọc thầm bài thơ “Tương tư”. Nội dung bài thơ, là có vị thiếu niên tình cờ gặp một
vị cô nương để rồi nhất kiến chung tình, nhung nhớ không nguôi, lại tự
biết tình cảm này là vô vọng, ngày ngày tự dằn vặt bản thân. Đến khi gặp lại cô nương đó lần hai, tình cảm dạt dào, nhưng lại không thể tỏ bày,
mượn thơ gửi gắm tâm trạng, diễn tả mối tương tư triền miên này.
Hắn trốn trong góc tối, chẳng lẽ chỉ để nhìn ta thêm một chút? Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng cắn môi, hỏi: “Cô nương được nhắc đến trong bài
thơ, chính là ta sao?”
“Vâng!” Mạc Song Bách đỏ mặt, run giọng nói: “Nếu Công chúa cảm thấy bị mạo phạm, ta cam nguyện chịu trách phạt.”
“Đương nhiên sẽ phạt, nhưng không phải lúc này.” Thiên Phương Công chúa cười khẽ, duyên dáng tuyệt trần.
Trong đầu Mạc Song Bách lúc này, chỉ có một câu thơ có phần bất nhã: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.