Mị Cốt Chi Tư

Chương 46 : Tình thế hiểm nghèo

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Tòa phủ đệ này của Thiên Phương Công chúa có diện tích rất lớn, ngay cả

phòng thay quần áo đặt trong vườn, cũng có ba gian nhà trong, ba gian

nhà ngoài, tương đương một tiểu viện nhỏ. Liễu Vĩnh và Lâm Mị được dẫn

đến một gian bên trái để hỏi chuyện.



Lâm Mị nghĩ Mạc Song Bách

chung quy là đi tìm lá bạc hà cho nàng mới va chạm với Thiên Phương Công chúa, đáy lòng cực kỳ bất an, quản sự cô cô vừa đi, vội hỏi Liễu Vĩnh:

“Liễu Trạng nguyên, anh nói Mạc thiếu gia liệu có gặp chuyện gì không?”



“Hẳn là không có chuyện gì.”



Mạc Song Bách gia thế trong sạch, lại là cử nhân, Thiên Phương Công chúa

chỉ cần cho người điều tra, nhất định sẽ biết tất cả chỉ là hiểu lầm. Về phần cử chỉ của Mạc Song Bách đêm nay…, Liễu Vĩnh đang suy tư, có một

cung nữ dâng trà bánh lên, hành lễ rồi lui xuống, nhất thời lại cười,

nói với Lâm Mị: “Chúng ta đã có trà uống, lại có bánh ăn, cho thấy, dù

Song Bách có gặp chuyện, thì cũng là chuyện vui.”



Lâm Mị nghe

thế, hơi hơi yên lòng. Lại thấy Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Tiểu Mị, vừa

rồi em một câu Liễu Trạng nguyên hai câu Liễu Trạng nguyên, thật quá xa

lạ.”



Không gọi anh là Liễu Trạng nguyên, vậy gọi anh là gì? Lâm

Mị thấy Liễu Vĩnh như thế, nhất thời trấn tĩnh, cười nói: “Cũng không

thể gọi anh bằng tục danh?”



“Khi phụ thân mẫu thân tôi còn sống,

vẫn gọi tôi bằng tên thân mật.” Liễu Vĩnh ra vẻ thần bí: “Muốn biết tên

thân mật của tôi không? Nhìn kìa, tai vểnh lên rồi, nhất định là rất

muốn biết. Tới đây, tôi nói cho em nghe! Tên thân mật của tôi là…” Liễu

Vĩnh nói đến cuối câu thì chỉ mấp máy môi, không nói thành tiếng.



Lâm Mị nhịn không được vểnh tai lên nghe, nhưng không nghe thấy gì, đang

định lên tiếng, lại thấy quản sự cô cô chậm rãi đi tới, mỉm cười thi lễ

với hai người nói: “Công chúa đã biết chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm,

lúc này đang cùng Mạc thiếu gia đàm luận thi từ, hai vị cứ tự nhiên.”

Quản sự cô cô đang nói, lại có một tiểu cung nữ vội vàng đi vào: “Cô cô, có người từ trong cung đến tìm!” Nói đến đó thì kề tai quản sự cô cô

nói thầm.



“Nhanh ra nghênh đón!” Quản sự cô cô không dám xem

thường, nhất thời lại sợ Liễu Vĩnh và Lâm Mị đi ra ngoài lỡ gặp ai lại

mất công giải thích, quay người nói: “Thỉnh Liễu Trạng nguyên và Lâm
đồng ý rồi, từ nay trở đi là vị hôn thê của tôi, chúng ta làm thế này

không hề tính là vượt quá lễ giáo.”



“Buông em ra!” Lâm Mị cuối cùng cầm được túi thơm lên hít hà, giãy dụa nói: “Anh, anh quá vô lễ!”



“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Liễu Vĩnh thấp giọng nói: “Em nhúc nhích nữa thì không xong đâu.”



Lâm Mị cắn răng vì giận, giơ tay hung hăng đẩy Liễu Vĩnh, không ngờ Liễu

Vĩnh đột nhiên đưa tay kéo vạt áo hơi hé ra, tay Lâm Mị trượt thẳng vào

trong vạt áo, cảm giác nóng bỏng khiến nàng hoảng sợ, vội vàng rụt tay

lại, lại bị Liễu Vĩnh giữ tay, dịu dàng nói: “Em thích sờ chỗ nào thì sờ đi, tôi tuyệt đối không chống cự, cũng không kêu cứu.”



“Anh bắt nạt em, anh bắt nạt em!” Lâm Mị xấu hổ, lồng ngực nhấp nhô, van xin: “Buông em đi mà!”



Liễu Vĩnh giữ chặt tay Lâm Mị không buông, ép cung: “Em không thích tôi? Em thích người khác?”



Lâm Mị lắc đầu.



“Vậy tức là em thích tôi!” Liễu Vĩnh xiết chặt tay hơn, giọng chợt khàn đi:

“Chỉ cần em gọi một tiếng Vĩnh ca ca, tôi sẽ buông em ra ngay.” Hắn nói, không kiên nhẫn giật giật bắp đùi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hai mắt

sáng quắc đến đáng sợ.



Liễu Vĩnh vừa nhích đùi, Lâm Mị liền cảm

nhận rất rõ ràng có một vật cứng đang kề sát đùi nàng, sợ không dám nhúc nhích nữa, mấp máy môi gọi một tiếng Vĩnh ca ca, chỉ hy vọng Liễu Vĩnh

nhanh chóng buông nàng ra.



“Gọi lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy.” Liễu Vĩnh sao có thể buông tha dễ dàng?



“Vĩnh ca ca!” Lâm Mị đành gọi to hơn, xấu hổ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui xuống.



Tiếng gọi nũng nịu yêu kiều, như đổ thêm dầu vào lửa, Liễu Vĩnh như tên đã

lên cung, mãnh liệt đâm về phía trước, rồi lại dừng lại, dụi dụi ở bắp

đùi mềm mại.



Lâm Mị chỉ thấy đầu óc nổ “ầm” một tiếng, trống

rỗng, tay run lên, túi thơm rơi xuống, toàn thân mềm nhũn, không còn sức đâu để chống cự, chỉ lẩm bẩm nói: “Đừng như vậy, đừng như vậy!”



“Tiểu Mị, tiểu Mị!” Thanh âm Như Nguyệt Quận chúa đột nhiên truyền tới, tiếp theo, có tiếng bước chân từ phía gian giữa.



Tác giả có lời muốn nói: Như Nguyệt Quận chúa tới thật đúng lúc!