Mị Cốt Chi Tư

Chương 47 : Leo lên lưng cọp

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Thiên Phương Công chúa là chủ nhân của Quần phương yến, vậy mà đi thay áo hai khắc sau vẫn không thấy xuất hiện, mấy cô tiểu thư tinh ý lặng lẽ nhìn

quanh, thấy mấy thanh niên xuất sắc như Chu Minh Dương Liễu Vĩnh cũng

không thấy tăm hơi, trong lúc nhất thời phỏng đoán không ngừng. Một

người nhanh mồm nhanh miệng nói ra, “Này, sao Công chúa đi thay áo lâu

vậy? Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia một câu thơ cũng chưa làm, vậy

mà đã mất hút?”



“Kể ra, trong tất cả các thanh niên có mặt ở đây, Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia là xuất sắc nhất. Nhưng không biết

rốt cục hai người bọn hắn để ý tiểu thư nhà ai?”



“Lúc trước nghe

nói Liễu Trạng nguyên ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc nhà Tể tướng, ai nấy đều tự

hỏi không biết lúc nào hắn mới đến Tể tướng phủ cầu hôn. Không ngờ tối

Thưởng Hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, Liễu Trạng nguyên tuyên bố công

khai là tuy hắn ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc, nhưng không thể cùng cô ta vu oan

giá họa cho Sử Bình Tá. Nói như thế, tức là Liễu Trạng nguyên và Nhậm

Hiểu Ngọc không thể thành đôi rồi.”



“Ô, tôi lại nghe nói kỳ thật là Liễu Trạng nguyên ái mộ tiểu thư Hầu phủ Chu Mẫn Mẫn.”



“Nếu thật như thế, thì Liễu Trạng nguyên phải thất vọng rồi. Mọi người đều

biết, cậu ruột tôi là quan Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, theo lời

ông ấy, Hoa Quận vương đã sai Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, đến lúc đó

sẽ đến Hầu phủ cầu hôn Chu Mẫn Mẫn. Liễu Trạng nguyên có tài mạo song

toàn hơn nữa thì cũng làm sao mà so sánh với Hoa Quận vương được?”



“Nói như vậy, cái gọi là nhân duyên trời định của Liễu Trạng nguyên vẫn chưa đến sao?”



“Lại chả thế!”



“Liễu Trạng nguyên tướng mạo đẹp mắt, nhưng ở kinh thành hắn không có nền

tảng. Chưa biết chừng kỳ thật là Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn không để

hắn vào mắt ấy chứ?



“Nói cũng đúng, thế còn Chu Minh Dương, so

sánh với Chu Tư, hắn khí chất nổi bật, có phần ngạo nghễ, vì sao mỹ nam

kinh thành lại không có tên hắn, chỉ có Liễu Vĩnh, Tô Trọng Tinh, Chu

Tư, không hề đề cập đến Chu Minh Dương?”



“Ô, cô không biết thật


Tình huống lén lén lút lút là tình huống kích thích ướt át nhất, khiến người ta mê mẩn nhất, khiến người ta muốn dừng mà không dừng được. Huống hồ

nữ tử trong lòng Liễu Vĩnh lại mị nhãn như tơ, rên rỉ uyển chuyển, mềm

như bún…



Liễu Vĩnh dương cung lần nữa, ấn Lâm Mị vào tường, kề

sát thân thể, dụi dụi chỗ quan trọng. Thấy Lâm Mị toàn thân run rẩy, vô

lực phản kháng, nửa chống cự nửa phối hợp, lệ tràn mi, Liễu Vĩnh mãnh

liệt dừng lại, nhẹ nhàng liếm nước mắt Lâm Mị, bàn tay giữ chặt túi thơm của nàng cũng thả ra, kề lên mũi nàng cho nàng đỡ nhũn.



Hương

bạc hà át khí tức Liễu Vĩnh, Lâm Mị đứng vững lại, cảm thấy vừa thẹn vừa cáu vừa bực vừa hận, giơ tay lên hung hăng tát “bốp” một cái, mặt Liễu

Vĩnh in hằn năm ngón tay.



“Được đấy, lúc trước cắn tôi lòi xương, giờ lại tát tôi một cái, tôi phải trả thù em như thế nào đây?” Liễu

Vĩnh cũng không cáu, tựa tiếu phi tiếu cầm tay Lâm Mị, kề lên môi, hôn

chụt một cái.



“Buông tay!” Lâm Mị ra sức rụt tay, vừa dùng lực,

lại phát hiện nửa người Liễu Vĩnh đang đè lên nàng, không khỏi cứng đờ

người, không dám nhúc nhích bừa, chỉ nức nở nói: “Anh làm thế với em,

sau này em còn mặt mũi nào?”



Liễu Vĩnh ngẩn ra, lau nước mắt cho

Lâm Mị, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Tiểu Mị, tôi không hề cố ý cợt

nhả em, thật sự là… thật sự là không kiềm chế được. Lúc trước cho dù

trúng mị dược, vẫn có thể khống chế được, nhưng từ khi có em trong lòng, không còn cách nào để khống chế.”



“Nhưng anh cũng không thể như vậy.” Lâm Mị lại thút thít.



“Đừng khóc, tôi không làm thế nữa!” Liễu Vĩnh buông tay Lâm Mị, nghe tiếng

động hình như có người đi về phía này, tập trung lắng nghe thì là tiếng

của quản sự cô cô, bèn giơ tay lên chống vào tường, ghì chặt Lâm Mị, cúi đầu hung hăng hôn một chút, sau đó hăng hái rút lui, vừa xoay người, đã vén rèm, mất hút vào màn đêm.



Lâm Mị toàn thân tê dại, gục vào

tường, một lúc sau mới vỗ vỗ lên môi, vừa giận vừa hờn, “Còn nói không

làm thế nữa, kết quả vẫn thế!”