Mị Cốt Chi Tư

Chương 48 : Đến cửa cầu hôn

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Liễu Vĩnh lẳng lặng đứng ở dưới một tàng cây, mượn bóng đêm để náu mình, hít sâu vài cái, mới ổn định được sự hưng phấn. Một bên mặt bỏng rát, không cần soi gương, hắn cũng biết hằn rõ hình năm ngón tay, hắn nhếch miệng

lẩm bẩm: “Tiểu yêu tinh không xương, đến lúc tát người lại mạnh tay

thế!”



Liễu Vĩnh tuy bị tát một cái, nhưng đáy lòng lại có phần

vui vẻ. Nói thế nào, Lâm Mị cũng là một cô nương biết tự trọng, tình thế hiểm nghèo, xương cốt tuy mềm, nhưng vẫn giữ được cốt khí. Hắn nghĩ đến đó, bụng dưới lại nóng lên, vừa kiềm chế được chút, lại nghĩ đến lúc

thân mật với Lâm Mị, từ khi sinh ra, đó là lần đầu tiên hắn có cảm xúc

yêu thương với một cô gái. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên một chồi non, dường như gương mặt Lâm Mị hiện ra trước mắt, dịu dàng vô hạn. Đáy lòng như mặt hồ đang gợn sóng, có địa phương mà hắn khó khăn lắm mới khống

chế được, giờ rục rịch ngẩng đầu thêm lần nữa.



“Hừm, thời gian

gần đây, ngươi càng lúc càng thiếu tự chủ, như vậy rất không được.” Liễu Vĩnh cúi đầu, dùng ngón tay phủi phủi “tiểu đệ đệ” không nghe lời, lại

thuận tay bứt một chiếc lá, cuốn tròn, dùng nó ngoáy ngoáy lỗ tai, quả

nhiên, lỗ tai bị ngứa, khiến phân tán sự chú ý, “tiểu đệ đệ” cũng chịu

an tĩnh.



Bên kia, Như Nguyệt Quận chúa vừa đi vừa nói: “Tiểu Mị, cô ở trong phòng, tại sao ta gọi mấy lần mà cô không đáp?”



Cô bảo ta đáp thế nào? Lâm Mị cười khổ một tiếng, nói: “Chắc tại ta nói nhỏ quá, cô không nghe thấy thôi!”



“Ta thính tai lắm, sao có thể không nghe thấy được?” Như Nguyệt Quận chúa

lớn tiếng phản bác, lại kêu lên: “Chẳng lẽ cô cùng Liễu…”



“Đúng

rồi, tại sao cô lại đến đây? Vườn này rộng thế, sao cô biết đường đi?”

Lâm Mị cắt lời Như Nguyệt Quận chúa, không để Quận chúa hỏi tiếp, không

chờ Như Nguyệt Quận chúa trả lời, nàng đứng lại, kéo tiểu cung nữ dẫn

đường nói: “Cô nương chỉ cần dẫn đến đây thôi, ta biết đường đi tiếp.”



Phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn và tiếng cười nói lao xao. Chỉ cần đi theo tiếng lao xao là được, đúng là không cần lo lắng. Tiểu cung nữ

khom người chúc phúc, sau đó đi về hướng ngược lại.



Dưới bóng

đêm, Liễu Vĩnh nhìn thấy rất rõ ràng, có hai người đang đi tới, chính là Lâm Mị và Như Nguyệt Quận chúa, chờ hai người tới gần chút, hắn mới ung dung đi đến, quay sang Như Nguyệt Quận chúa nói: “Thỉnh Quận chúa canh

chừng hộ ta, ta có chuyện muốn nói với tiểu Mị.”



Như Nguyệt Quận

chúa và Lâm Mị còn cách chỗ đông người một lùm cây, Liễu Vĩnh lù lù xuất hiện như thế, Như Nguyệt Quận chúa cũng phải giật mình, nhưng đến khi

thấy rõ là Liễu Vĩnh, nghe hắn nói thế Quận chúa quay sang nhìn Lâm Mị,

thấy Lâm Mị mím môi không nói gì, Quận chúa trỏ hai ngón tay vào nhau,

cười hì hì nói: “Hai người cứ nói từ từ, nói tỉ mỉ, nói cho rõ ràng.”

Vừa nói vừa lui lại mấy bước, thực sự chống nạnh làm nhiệm vụ “hộ vệ”.



Có Như Nguyệt Quận chúa ở đây, Lâm Mị không sợ Liễu Vĩnh lại làm chuyện

càn rỡ, thấp giọng nói: “Xin hỏi Liễu Trạng nguyên có lời gì muốn nói?”



Thấy Như Nguyệt Quận chúa quay lưng không dòm ngó, Liễu Vĩnh ghé sát vào Lâm Mị nói: “Tiểu Mị, em còn giận sao?” Hắn dứt lời, thấy Lâm Mị đỏ mặt,

như vừa thoa phấn hồng, biết ngay là nàng cũng liên tưởng đến chuyện vừa rồi, hắn nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì? Sao lại đỏ mặt?”



“Ghê

tởm!” Lâm Mị ngẩng đầu, thấy Liễu Vĩnh tựa tiếu phi tiếu, nàng dùng vẻ

mặt ghê tởm nhìn hắn, xoay người định đi, lại bị Liễu Vĩnh kéo tay áo,

không khỏi hoảng hốt la lên: “Anh… anh lại muốn làm gì?”




Thấy phu kiệu đã lui xuống, Liễu Vĩnh mới nói: “Haizzz, đây là con dâu tương lai nhà ta đánh.”



Liễu nhũ mẫu nghe thế vừa mừng vừa sợ, sợ là, còn chưa thành thân, đã động

thủ đánh người? Mừng là, rốt cục thiếu gia cũng chịu lấy vợ?



“Thiếu gia, là tiểu thư nhà ai? Khi nào đi cầu hôn?”



Liễu Vĩnh đi thẳng vào trong nhà: “Là nghĩa nữ Vĩnh Bình Hầu tên Lâm Mị. Mấy ngày nữa cầu hôn.”



Liễu nãi nương vui vẻ thốt lên: “Thiếu gia, ngày mai vú sẽ dậy sớm, đi chùa

xin quẻ, sau đó nhờ sư cụ chọn cho một ngày tốt!” Nói đến đó Liễu nhũ

mẫu lại đổi vui thành buồn, ưu sầu nói: “Thiếu gia, đã như vậy, tiểu thư kia vì sao lại đánh cậu?”



Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Đánh là yêu, mắng là thương!” Dứt lời thì vào phòng đóng cửa, bỏ lại Liễu nhũ mẫu gặm nhấm băn khoăn.



Mấy ngày sau Quần phương yến, kinh thành lan truyền hai tin khiến dân tình

xôn xao: tin thứ nhất, là Thiên Phương Công chúa chọn cử nhân Liễu Châu

Mạc Song Bách làm phò mã, quan Giám chính của Khâm Thiên Giám đang chọn

ngày tốt. Tin thứ hai, là Hoa Quận vương chuẩn bị đến Vĩnh Bình Hầu phủ

cầu hôn thiên kim Hầu gia Chu Mẫn Mẫn làm Quận vương phi.



Khi tin Hoa Quận vương muốn đến Hầu phủ cầu hôn, truyền đến tai phu nhân Vĩnh

Bình Hầu, bà chẳng hề cao hứng, chỉ sợ Chu Mẫn Mẫn vẫn dành tình cảm cho Liễu Vĩnh, đến lúc đó không chịu đồng ý hôn sự với Hoa Quận vương. Tạm

thời chuyện này vẫn chưa chính thức, không thể rêu rao, càng không thể

hấp tấp nói với Chu Mẫn Mẫn.



Chuyện của Hoa Quận vương, Liễu Vĩnh cũng đã nghe nghóng được rõ ràng, hắn thầm tính toán trong lòng, nói

với Liễu nhũ mẫu: “Mama, chúng ta không cần chọn ngày tốt, cứ cầu hôn

cùng một ngày với Hoa Quận vương là được.”



Liễu nhũ mẫu dò la Hoa Quận vương sẽ cầu hôn ngày hai tám tháng bảy, không khỏi nói thầm:

“Thiếu gia, cầu hôn nên vào tháng chẵn, không nên tháng lẻ. Chúng ta chờ thêm mấy ngày, đến tháng tám hãy đến Hầu phủ cầu hôn!”



Liễu Vĩnh cười nói: “Chậm thêm một ngày, không chừng Hầu phủ sẽ nhận lời người

khác.” Nếu trì hoãn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, nảy sinh sự cố.



Về

phần nhà gái, phu nhân Vĩnh Bình Hầu không tiện dò la chuyện Hoa Quận

vương sẽ chính thức cầu hôn hôm nào, lòng bà rất nôn nóng, chỉ suy nghĩ

phải nói thế nào mới có thể thuyết phục Chu Mẫn Mẫn nhận lời Hoa Quận

vương.



Lại thêm, bà cho rằng Hoa Quận vương dù muốn cầu hôn, cũng phải chờ đến tháng tám mới cầu hôn, không ngờ sáng ngày hai tám tháng

bảy, vợ của quản gia thở phì phò chạy vào: “Phu nhân, có hai nhà cho bà

mối đến cầu hôn!”



“Ngoài Hoa Quận vương còn có ai?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có cảm giác không hay, vội vàng nói: “Hỏi rõ ràng chưa?”



“Hồi phu nhân, một bà mối là Hoa Quận vương nhờ, một bà mối là Liễu Trạng nguyên nhờ.”



Một nhà là Vương phủ quyền thế, một nhà là Liễu Trạng nguyên mà Mẫn Mẫn ái mộ, biết làm thế nào đây?