Mị Cốt Chi Tư

Chương 49 : Lúc vui lúc buồn

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Sau Quần phương yến, Lâm Mị ngơ ngẩn mất tập trung suốt mấy ngày liên tục,

nghĩ đến thái độ của bản thân khi bị Liễu Vĩnh cợt nhả, vừa giận lại vừa xấu hổ. Nhớ đến lời dặn dò của Liễu Vĩnh, lòng trào dâng trăm ngàn cảm

xúc, không phân biệt được là chua hay là đắng. Lâm Mị cứ lúc vui lúc

buồn, làm sao giấu được Cố nhũ mẫu? Cố nhũ mẫu chỉ hỏi xa gần mấy câu,

liền suy đoán được, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, cô thích ai đúng không?”



“Mama!” Lâm Mị tuy đã nhận phu nhân Vĩnh Bình Hầu là nghĩa mẫu, nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu, tình mẹ con cũng chưa lấy làm sâu sắc, người thân

thiết nhất vẫn là bà vú, nhất thời đành cân nhắc từ ngữ, cuối cùng thuật lại cho bà vú nghe chuyện mấy lần nhũn người đều gặp phải Liễu Vĩnh.



Cố nhũ mẫu thở dài, duỗi tay ôm Lâm Mị nói: “Tiểu thư là trẻ sinh non,

xương vốn mềm hơn bình thường, khi những đứa trẻ sinh cùng lúc với tiểu

thư biết đi, tiểu thư còn đứng chưa vững. Cả nhà thấy thế lo lắng vô

cùng, chỉ sợ tiểu thư bị chứng sụn hóa. May là khi được mười tám tháng,

tiểu thư bắt đầu lúc lắc tập đi. Cả nhà mới được thở phào một hơi. Chỉ

không ngờ, khi cô lớn lên, ngửi được khí tức đàn ông lại…. May là vẫn

chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bây giờ nhanh chóng quyết định

chuyện chung thân, nhanh chóng về nhà chồng là được.”



Lâm Mị gạt lệ nói: “Mama, cháu cũng muốn đoan trang như mẫu thân, nhưng nỗ lực mãi vẫn không xong.”



“Tội nghiệp tiểu thư!” Cố nhũ mẫu lấy khăn tay lau nước mắt cho Lâm Mị:

“Liễu Trạng nguyên kia tuy không có nền tảng như nhà họ Tô, nhưng hắn

tài mạo song toàn, thông minh lanh lợi giỏi giang, so với Tô thiếu gia

còn hơn một chút. Kể ra cũng là một người đáng để kết duyên. Chỉ có

điều, hắn không nạp thiếp từng đấy năm, cũng không có nàng hầu. Đến khi

cưới vợ, chỉ sợ sẽ không khống chế được, tiểu thư nên cẩn thận.”



“Mama có phương pháp chưa?” Lâm Mị buột miệng hỏi, nhất thời lại đỏ mặt, còn

chưa mối mai gì, đã nghĩ cách khống chế Liễu Vĩnh, nàng không luống

cuống, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nếu mama có phương pháp, sao

lúc trước không giúp mẹ cháu đưa ra vài chủ ý?”



Cố nhũ mẫu nghe

được Lâm Mị hỏi thế, đau lòng quay mặt đi, chấm nước mắt, một lúc sau

mới nói: “Nếu lúc trước vú có nhiều phương pháp thế, sao có thể để mẹ cô phải chịu khổ?”



“Những phương pháp đó là có sau khi mẹ cô qua

đời.” Cố nhũ mẫu lau nước mắt, quay đầu nói: “Khi đó cha cô cũng ngã

bệnh, cô còn quá nhỏ, chỉ một mình vú túc trực bên linh cữu. Suốt bảy

ngày vú không được ngủ. Ngày thứ tám vú gục xuống ngủ, mơ một giấc mộng

thật ly kỳ. Trong mộng vú là một người khác, ngồi trong một cái hộp cổ

quái, cái hộp kia còn chuyển động về phía trước. Xung quanh cũng toàn

những người kỳ quái, nói những chuyện kỳ quái. Sau khi tỉnh lại quên hơn phân nửa. Nhưng từ đó về sau thường nảy ra những chủ ý rất kỳ quái,

giống như trước đây đã từng nghĩ đến, đã từng làm rồi. Nhưng muốn nắm

bắt thì lại không nắm bắt được.”



Lâm Mị nghe thế há hốc mồm, xoa ấn Ấn Đường cho Cố nhũ mẫu, lẩm bẩm nói: “Mama đừng lo lắng!”



Chủ tớ hai người thì thào tâm sự, đến quá nửa đêm mới nghỉ ngơi. Sáng hôm

sau, Lâm Mị dậy muộn hơn mọi hôm một chút, rửa mặt chải đầu xong, đang

định đến phòng phu nhân Vĩnh Bình Hầu thỉnh an, lại thấy người hầu vội

vàng đi vào nói: “Nhị tiểu thư, có bà vú đến phủ ta, đang ngồi ở ngoài

sảnh. Phu nhân bảo tiểu thư không cần đi thỉnh an.”


“Mama

yên tâm.” Liễu Vĩnh cười nói: “Tiểu Mị chỉ là nghĩa nữ, hôn sự của nàng, phu nhân Hầu gia dù sao cũng phải hỏi ý tứ của nàng. Chỉ cần tiểu Mị tỏ ý bằng lòng, có thế nào, phu nhân Hầu gia cũng không cản đâu. Huống hồ

thiếu gia nhà ta đường đường là một Trạng nguyên, tài mạo song toàn,

tiền đồ rộng lớn, rất đáng để trao thân gửi phận. Phu nhân Hầu gia sẽ

không mù quáng cố chấp chia uyên rẽ thúy đâu.”



Liễu Vĩnh đang

nói, lại có quản sự của phủ Thiên Phương Công chúa tới, hỏi Liễu Vĩnh đã tìm được đại sư thư pháp chưa, lại cười nói: “Hạ Như Phong kia nghe nói Lan Nhược đạo quan có bút tích của đại sư thư pháp tiền triều, đã đi

chiêm ngưỡng, còn ngông cuồng tuyên bố, nói ngày kia sẽ khiêu chiến ở

Lan Nhược đạo quan, nếu có ai giỏi thư pháp hơn hắn, hắn sẽ hành lễ đệ

tử. Nếu không có ai hơn, thì bút tích ở Lan Nhược đạo quan, thuộc về hắn tất cả.”



“Hoang đường! Bút tích ở Lan Nhược đạo quan là của các

bậc đại sư thư pháp tiền triều để lại, sao có thể thuộc về Hạ Như

Phong?” Lông mày Liễu Vĩnh dựng đứng, cả giận nói: “Vẫn còn thời gian

hai ngày, ta nhất định sẽ tìm được một người.” Nếu trong hai ngày không

tìm được người, hắn sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, có thế nào cũng phải khiến Hạ Như Phong biết khó mà lui!



Tiễn quản sự đi, Mạc

Song Bách lại tới. Liễu Vĩnh cười nói: “Vừa rồi có quản sự của Đại Công

chúa ghé thăm, không ngờ giờ lại là phò mã gia quang lâm. Gần đây hỉ sự

buông xuống, quả nhiên là mặt mày xuân sắc!”



“Được rồi, Liễu

huynh đừng giễu cợt tôi!” Mạc Song Bách ngồi xuống, nói: “Liễu huynh, có phải anh nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn?”



“Tin tức của cậu thật nhanh nhạy, chuyện vừa buổi sáng, giờ đã biết rồi.” Liễu Vĩnh cười nói: “Thế nào, tới chúc mừng tôi?”



“Không, tới báo cho Liễu huynh một tin này.” Mạc Song Bách nói: “Em gái tôi

nghe được, phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả Lâm tiểu thư cho thiếu gia nhà họ Sử Sử Bình Tá. Liễu huynh sẽ thất bại.”



“Tiểu Mị nàng…” Liễu

Vĩnh vẫn giữ được sự minh mẫn, phản ứng được ngay lập tức, chắc chắn là

Lâm Mị vẫn chưa biết chuyện này. Nhưng nếu để phu nhân Vĩnh Bình Hầu

chính thức bàn chuyện cưới xin với nhà họ Sử thì mọi chuyện ván đã đóng

thuyền.



“Song Bách cậu tạm thời giúp tôi một việc.” Liễu Vĩnh

ngẫm nghĩ một chút, định thần nói: “Cậu nhờ Song Kỳ thay tôi hẹn tiểu Mị ra ngoài gặp mặt.” Vừa dứt lời, lại nhớ đến chuyện cũ với Mạc Song Kỳ,

lúc này nhờ Mạc Song Kỳ hẹn Lâm Mị, thật là khó xử cả đôi bên, nhất thời lại nói: “Thôi, để tôi tự nghĩ cách.”



Mạc Song Bách hoàn thành

tâm nguyện với người trong mộng, lòng rất vui sướng, cũng muốn người

khác được hoàn thành tâm nguyện như mình. Tối đó thấy Liễu Vĩnh ôm Lâm

Mị, hắn biết là Liễu Vĩnh thật sự rung động. Bèn nói: “Nghe nói ngày kia Hạ Như Phong sẽ thách đấu thư pháp ở Lan Nhược đạo quan, đến lúc đó

chắc chắn thiếu gia tiểu thư Hầu phủ sẽ đến. Hôm đó Liễu huynh tìm cơ

hội gặp riêng Lâm tiểu thư, chẳng lẽ không được?”



“Đến lúc đó còn tận hai ngày, chỉ sợ sự tình có biến.” Liễu Vĩnh đứng lên đi qua đi

lại, cau mày nói: “Không được, ta phải nhanh chóng hẹn gặp tiểu Mị".