Mị Cốt Chi Tư

Chương 50 : Được voi đòi tiên

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Vì có bà mối đến phủ, Lâm Mị không tiện ra mặt, đến tận trưa, mới nghe

ngóng được là đã đưa bát tự của Mẫn Mẫn cho Hoa Quận vương, về phần Liễu Vĩnh không dò la được tin tức gì, Lâm Mị cảm thấy kỳ quái, đành nhờ bà

vú đi nghe ngóng.



Cố nhũ mẫu không dò la được manh mối nào từ

người hầu, trở về nói với Lâm Mị: “Phu nhân đã nhận thiếp canh của Liễu

Trạng nguyên, chỉ nói chờ so bát tự rồi nói tiếp. Có vẻ suôn sẻ, tiểu

thư chờ tin vui là được.”



Lâm Mị lại có chút bất an, cảm thấy sự

việc có chút không hợp lý, rất băn khoăn không biết có nên tìm Chu Mẫn

Mẫn dò la một chút không, đúng lúc đó lại có người hầu của Tả phủ gửi

tấm thiếp mời. Lâm Mị mở thiếp mời ra xem, là Tả Lê mời nàng, thiếp viết là mới biết một kiểu giày mới, nếu làm được thì rất đẹp.



Cố nhũ

mẫu vốn âu sầu là Lâm Mị giao thiệp không rộng, giờ biết Tả Lê mời, tự

nhiên là khuyến khích Lâm Mị đi, chỉ cười nói: “Một thời gian nữa, tiểu

thư sẽ chính thức quyết định chuyện chung thân, bao thời gian tâm sức sẽ dành cho việc chuẩn bị đồ cưới cả, sao còn thời gian rảnh ra khỏi nhà?

Bây giờ Tả tiểu thư có thịnh tình, đương nhiên phải nhận lời.”



Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu nói có lý, vì vậy thay quần áo đi, lại sai người bẩm báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị muốn đến Tả phủ, bèn sai người chuẩn bị kiệu, lại cười nói: “Tả tiểu thư đã

có lòng, con đừng từ chối người ta, cứ đi đi.”



Lâm Mị và Như

Nguyệt Quận chúa đến Tả phủ không bao lâu, Liễu Vĩnh liền được tin, lập

tức thưởng cho tên hầu đi dò thám, trầm ngâm nói: “Lúc này đến Tả phủ

bái phỏng, liệu có đường đột quá chăng?”



Mạc Song Bách nghe thế,

cười nói: “Tả Sâm là quan Lễ Bộ, mấy ngày nay vì chuyện của Công chúa,

có tìm tôi nhiều lần, tôi cùng tới bái phỏng thì không hề đường đột.”



“Đã vậy thì mau đi!” Liễu Vĩnh nghe được thế, nhanh chóng bảo người hầu chuẩn bị ngựa xe.



Tả Sâm được báo Mạc Song Bách và Liễu Vĩnh tới chơi, quả nhiên chẳng hề

kinh ngạc, ra đón tận nơi, cười nói: “Cơn gió nào thổi hai vị tới?”



“Tất nhiên là gió lành!” Liễu Vĩnh cười, ngồi xuống liền có người dâng trà, ba người bắt đầu đàm luận phong hoa tuyết nguyệt (bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên).



Lâm Mị lúc này đang ở trong phòng riêng của Tả Lê, thấy bài trí trong phòng rất nhẹ nhàng đơn giản, trên bàn có rất nhiều sách, không khỏi cười

nói: “Nếu không biết, em còn tưởng vào phòng đàn ông!” Vừa nói vừa cầm

cây quạt trên bàn lên, xòe ra phe phẩy, nhìn đến chữ trên quạt thì tấm

tắc khen: “Quạt này không những tranh đẹp, mà thơ cũng hay.”



“Ta cũng thích bài thơ này, vì thế mới đề lên quạt.” Tả Lê cười nói: “Nếu em thích, cây quạt này tặng em.”



“Vậy em không khách sáo đâu.” Lâm Mị bắt chước dáng vẻ của đàn ông con trai, gập quạt rồi lại xòe ra xoành xoạch, cười hỏi: “Cầm thêm cây quạt cảm

giác phong nhã hơn rất nhiều!”



Hai người cười đùa vui vẻ.



Quay trở lại phòng khách, Liễu Vĩnh thấy câu chuyện đã đến hồi ăn ý, đừng

dậy thi lễ nói: “Chuyến này tôi tới, có một chuyện xin được làm phiền Tả huynh.”



“Liễu Trạng nguyên xin nói đi!”



Liễu Vĩnh tóm tắt câu chuyện mình nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn, phu nhân Vĩnh Bình Hầu

cầm thiếp canh, bảo chờ so bát tự rồi nói tiếp, không ngờ lại dò la được tin, rằng phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã quyết định, sẽ gả nghĩa nữ Lâm Mị

cho Sử Bình Tá, sáng mai sẽ đến Linh Ẩn Tự so bát tự. Mà đến tận lúc này Lâm Mị vẫn không hề hay biết. Hắn nghe nói Lâm Mị đến Tả phủ, mới nhờ

Mạc Song Bách đi cùng, muốn được gặp riêng Lâm Mị một chút.




“Ối!” Mấy vị phu nhân đều ăn mặc chỉnh tề, thấy nước trà đổ tung tóe thế,

đương nhiên là lùi về phía sau, để tiểu hòa thượng vào lau dọn. Sử phu

nhân khẽ vươn tay muốn lấy thiếp canh của Sử Bình Tá, lại thấy tờ thiếp

canh đã ướt đẫm nước trà.



Liễu Vĩnh giống như lơ đãng cũng giơ

tay lấy tờ thiếp canh, Sử phu nhân và hắn mỗi người cầm một đầu, tờ

thiếp canh vốn ướt vì nước trà, hắn vừa cầm vào liền rách làm hai mảnh,

hắn liền nói: “Phu nhân không cần tự trách bản thân. Tờ thiếp canh này

viết sai, rách thì thôi.”



Sử phu nhân tái hết cả mặt. Khi so bát

tự mà thiếp canh rách làm hai chính là điểm báo xúi quẩy. Lần trước vì

Thiên Phương Công chúa, Viên Tuệ đại sư đã nói dối, lần này lại gặp

chuyện thế này, hôn sự này có thế nào bà ấy cũng không dám bàn nữa.



Mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng biến sắc. Bát tự còn chưa so mà thiếp canh

đã rách làm đôi, bất cứ ai cũng không dán bàn tính tiếp.



“Liễu

Trạng nguyên…” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngầm bực, muốn trách cứ Liễu Vĩnh, nhưng lời đã đến bờ môi lại phải nuốt trở lại. Quả thật, khi bà mối của Liễu Vĩnh nhờ đến Hầu phủ cầu hôn, bà đã trả lời là chờ so bát tự rồi

nói tiếp. Sáng sớm nay, bà không cầm bát tự của Liễu Vĩnh đi so, lại cầm bát tự Sử Bình Tá tới đây, nói ra, là bà đuối lý. Bây giờ thiếp canh

của Sử Bình Tá bị rách, nếu bà làm rùm beng chỉ tổn thương thanh danh

của Lâm Mị. Một khi lộ chuyện Sử Bình Tá và Lâm Mị hai lần so bát tự,

một lần bị lừa đảo, một lần thì rách thiếp canh, không cần nghĩ cũng

biết, ai nấy đều nhận định bát tự Lâm Mị xúi quẩy sát phu, không gả cho

ai được. Rồi lại muốn tìm một hôn sự tốt, thật là muôn vàn chông gai.



Tô phu nhân cũng á khẩu, bên này chưa chính thức từ chối Liễu Vĩnh, bên

kia lại đã so bát tự với Sử Bình Tá, vỡ lở ra thì là các phu nhân làm

chuyện vô lý. Lúc này không thể nói tờ thiếp canh bị rách kia là của Sử

Bình Tá. Bà suy nghĩ một chút, thấy sắc mặt của phu nhân Vĩnh Bình hầu

và Sử phu nhân không được dễ nhìn cho lắm, sợ hai phu nhân nổi cáu, đành lấp liếm cho qua: “Đây gọi là cái cũ không đi thì cái mới không tới

được. Tờ thiếp canh này rách rồi, giờ lại có tờ thiếp canh mới, cũng là

nhân duyên tốt.”



“Rất tốt, bát tự của đôi trai gái này là ông

trời tác hợp, lương duyên trời ban.” Viên Tuệ đại sư nghiên cứu bát tự

của Liễu Vĩnh và Lâm Mị một hồi, thấy quả thật là lương duyên, nhất thời thở phào một cái, may là lần này không phải nói láo.



Liễu Vĩnh cũng thầm thả lỏng tinh thần, quay đầu nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói: “Phu nhân, so bát tự xong rồi,…”



“Chờ đã!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nhạt, “Tiểu Mị chung quy không phải

con gái ruột của ta, hôn sự của con bé, phải do chính nó gật đầu.”



“Phu nhân, phu nhân, trong cung có người tìm, triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung.” Một quản sự thở hổn hển đi vào, vội vàng tiến lên báo với

phu nhân Vĩnh Bình Hầu.



Lúc này, Nhậm Hiểu Ngọc đang ở trong thư

phòng châm trà cho Nhậm Tể tướng, nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, sáng sớm

phụ thân vẫn phải vào cung, thật là vất vả.”



Nhậm Tể tướng cười

“ha ha”: “Nghe nói Hạ Như Phong chọn hôm nay cầu kiến hoàng thượng, ta

đương nhiên cũng phải tiến cung cầu kiến. Quả đúng như con gái tính

toán, Hạ Như Phong kia nghe nói nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị rất giống Thiên

Phương Công chúa, đã tiến cung xin tứ hôn. Lúc này nhất định là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị đã được triệu tiến cung rồi. Chỉ sợ Hầu phủ bị

mất oan một cô nghĩa nữ xinh đẹp yêu kiều.”