Mị Cốt Chi Tư

Chương 51 : Tặng một đòi một

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Quan viên của triều Đại Chu, trừ được nghỉ vào các tiết lễ trong năm, còn có nghỉ cuối tuần, một tháng ba mươi ngày chia làm ba tuần, mỗi tuần mười

ngày, lần lượt là thượng, trung và hạ tuần, mỗi tuần được nghỉ một ngày. Đến khi Nguyên Tông Hoàng đế lâm triều, Hoàng đế rất quan tâm đến các

quan viên, đặc biệt hạ chỉ, những tháng hè quá nóng bức hàng năm, cuối

tuần được nghỉ thành hai ngày.



Giờ là cuối tháng bảy, hiếm có lúc được nghỉ ngơi tận hai ngày liên tục, các vị quan viên rảnh rỗi an

nhàn, hoặc là tìm mỹ nữ bầu bạn, hoặc là tụ tập bằng hữu, hoặc là ngâm

gió ngợi trăng, bình thơ phổ nhạc. Nếu không có chuyện gì quan trọng,

Hoàng đế rất hạn chế việc triệu kiến người khác vào buổi sáng ngày nghỉ, nay đột nhiên triệu kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị, Vĩnh Bình

Hầu cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, cũng tìm lời để moi thông tin từ

viên quan nội thị. Nhưng viên quan nội thị này quá kín miệng, không moi

được chút manh mối nào.



Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị Chu

Mẫn Mẫn hồi phủ, vội vàng hỏi mấy câu, cũng không biết Nguyên Tông Hoàng đế đột ngột triệu kiến vì lý do gì, vì cũng không còn sớm, phu nhân

Vĩnh Bình Hầu không dám trì hoãn thêm, sửa soạn một chút rồi lập tức

tiến cung.



Vĩnh Bình Hầu tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng ông cho

rằng Như Nguyệt Quận chúa đang sống ở Hầu phủ, có thể là Nguyên Tông

Hoàng đế triệu kiến vì hôn sự của Quận chúa cũng không biết chừng. Trước giờ Như Nguyệt Quận chúa phát ngôn bừa bãi, từng nói nếu để ý ai, sẽ tự động tiến cung xin tứ hôn, hiện giờ Hoàng đế triệu kiến, cùng lắm chắc

chỉ hỏi han về Quận chúa một chút, chắc không thể tứ hôn ngay lập tức.

Không được, đợi phu nhân trở về, phải bảo bà ấy nhanh chóng nghĩ cách

cho hai đứa con trai, có thế nào, Hầu phủ cũng không thể rước một Quận

chúa xấu xí đến từ dị quốc về làm dâu.



Ngoài sảnh, thấy Chu Minh

Dương băn khoăn, Chu Mẫn Mẫn lại nói: “Như Nguyệt Quận chúa thích quấn

quít tiểu Mị, cô ta ở nhà ta từng đấy thời gian cũng không muốn đi, đến

giờ vẫn chưa quyết định chuyện cưới xin. Hay là Hoàng hậu nương nương

muốn hỏi mẫu thân và tiểu Mị chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, để xác

minh cho chắc chắn!”



Nhắc tới Như Nguyệt Quận chúa, Chu Minh

Dương lại nghĩ đến Hạ Như Phong, mặt biến sắc: “Người đâu, nhanh chóng

đến dịch quán dò la, xem có phải Hạ Như Phong đã tiến cung hay không?”



“Chuyện gì xảy ra thế? Mới sáng sớm mà tiểu Mị đã đi đâu rồi?” Vì trời quá

nóng, tối hôm qua, Như Nguyệt Quận chúa một mình ăn hết nửa quả dưa hấu, giữa đêm phải rời giường nhiều lần, khiến sáng dậy muộn. Nghe thấy

ngoài sảnh tiếng nói lao xao, vội ra nghe ngóng, thấy Chu Minh Dương và

Chu Tư đều đang sa sầm nét mặt, vội hỏi: “Tiểu Mị xảy ra chuyện gì sao?”



Chu Minh Dương nhìn nhìn Như Nguyệt Quận chúa, đột nhiên nói: “Nghe nói Quận chúa có tâm nguyện chung chồng với tiểu Mị?”



Như Nguyệt Quận chúa đỏ mặt, biện bạch: “Ta chẳng hề thích lấy chồng. Nhưng ta muốn được ở cùng tiểu Mị. Tiểu Mị dịu dàng lại xinh đẹp, giống mẹ đẻ của ta như đúc. Nếu có ta ở cùng nhà, người chồng sẽ không dám bắt nạt

nàng. Nàng cũng không phải qua đời sớm như mẫu thân ta.”



Trong ấn tượng của Như Nguyệt Quận chúa, mẫu thân của cô ấy là bị phụ thân và

những người đàn bà khác ức hiếp mà phải chết. Cô ấy vẫn áy náy, nghĩ

rằng nếu mình có thể lớn thêm mấy tuổi, sẽ có thể bảo vệ mẫu thân, không để bà bị người khác bắt nạt. Hiện nay có Lâm Mị, bất kể là tướng mạo

hay tính tình, đều rất giống mẫu thân trong kí ức của Quận chúa, cô ấy

liền cho rằng đây là ông trời cho cô ấy cơ hội chuộc lỗi, phái cô ấy tới bảo vệ Lâm Mị. Nếu muốn bảo vệ Lâm Mị cả đời, cũng chỉ có cách chung

chồng mới là bảo đảm.



Chu Minh Dương nghe Quận chúa nói thế, sắc

mặt ôn hòa hơn một chút, cao giọng nói: “Không biết vì sao, gần đây có

lời đồn, rằng tướng mạo tiểu Mị rất giống Thiên Phương Công chúa. Chỉ sợ Hạ Như Phong nghe đồn thế sẽ tiến cung xin tứ hôn.”


sẽ không lấy ai.



Liễu Vĩnh một bên không tiếc dùng ngôn từ thổ lộ sự cuồng si hắn dành cho Lâm Mị, một bên oán thầm, xem các người mù

quáng cố chấp muốn chia lìa đôi lứa như thế nào? Nếu hôm nay chia cắt

đôi uyên ương mạng khổ chúng ta, Hoàng thượng mất thể diện đã đành, Hạ

Như Phong cũng bị người đời bêu riếu.



Hạ Như Phong thấy Liễu Vĩnh là một người đàn ông trang nghiêm đĩnh đạc, lại dám đứng trước bao

người tuyên bố không phải Lâm Mị không cưới, cưới không được thì ở vậy

cả đời, không khỏi đờ đẫn, tên này thật sự cuồng si thế sao? Chỉ sợ là

không muốn Lâm Mị phải lấy chồng xa, nên khua môi múa mép phóng đại lời

lẽ? Chứ đâu có lẽ nào lại thế!



“Liễu Trạng nguyên giỏi tài ăn

nói, nói lời này thật giống như ta hoành đao đoạt ái. Có điều vẫn luôn

nghe nói ở Đại Chu Quốc, chuyện cưới xin là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nếu không chính là tư tình lén lút. Lúc này hai người vẫn chưa

chính thức hứa hôn, đã ái mộ đối phương như thế, không lẽ đã gặp và lén

lút tình tự rồi? Nếu như vậy, Hạ mỗ quả thật không dám cưỡng cầu.”



Tiếng nhơ này hắt xuống đầu, nếu thừa nhận, cho dù có thành thân, Lâm Mị cũng không thể ngẩng đầu trước những người khác. Liễu Vĩnh liếc xéo Hạ Như

Phong, lòng thầm cười lạnh, kẻ nào nói người Đại Hạ Quốc ngay thẳng, tên Hạ Như Phong này tâm tư đâu có đơn giản chút nào.



“Chắc là Hạ

Vương gia chưa từng đọc《 Kinh Thi 》của Đại Chu Quốc chúng ta. 《 Kinh Thi 》 có viết: ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.’ Ý là cô gái yêu kiều,

quân tử gặp rồi sinh lòng ái mộ. Thế mới biết, ái mộ không nhất định

phải là tư tình nam nữ. Hạ Vương gia ngài thật quá thô tục!”



Nguyên Tông Hoàng đế thấy Hạ Như Phong bị Liễu Vĩnh làm cho á khẩu, khẽ mỉm

cười. Nhất thời lại nhớ đến kỳ thi Đình hai năm trước, Liễu Vĩnh cũng là nhờ tài ăn nói, mới được ông ấy khâm điểm làm Trạng nguyên. Sao có thể

lãng quên một nhân tài như hắn nhỉ? Không đúng, là do Tể tướng chưa từng nhắc đến hắn trước mặt ông, khiến hắn không có cơ hội thể hiện bản

lĩnh, nên ông mới không trọng dụng hắn.



Nguyên Tông Hoàng đế có

lòng thành toàn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, đang định lên tiếng tứ hôn. Lại thấy nội thị tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Chu Ngự tẩu và Như Nguyệt Quận chúa cầu kiến!”



Như Nguyệt Quận chúa đã bị Chu Minh Dương

dọa nạt một phen, chỉ sợ Hạ Như Phong cầu hôn thành công, sẽ mang Lâm Mị đi xa mãi mãi, vì quá nôn nóng, vừa bước vào đã quỳ sụp xuống: “Như

Nguyệt là tới cầu Hoàng thượng tứ hôn.”



“Như Nguyệt, ngươi chọn

được ý trung nhân rồi sao?” Nguyên Tông Hoàng đế dịu giọng nói: “Cứ việc bẩm lên, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”



“Bẩm Hoàng thượng, Như

Nguyệt và tiểu Mị tình như tỷ muội, đã cùng thề độc với nhau, tương lai

sẽ lấy chung một chồng. Nay Liễu Trạng nguyên đã đến Hầu phủ cầu thân,

Như Nguyệt xin được cùng tiểu Mị gả vào Trạng nguyên phủ, hai người

không phân lớn nhỏ, chỉ làm tỷ muội ngang hàng. Cầu Hoàng thượng thành

toàn!” Anh họ, giờ anh nghe em và tiểu Mị thề độc sẽ lấy chung một chồng rồi, chắc sẽ không ép hôn tiểu Mị nữa chứ? Có thế nào, em sẽ không để

tiểu Mị gả cho anh để rồi bị ức hiếp đâu!



Nghe thấy Như Nguyệt Quận chúa nói thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.



Lâm Mị trợn mắt há mồm.



Trời ơi, sét đánh giữa trời quang! Liễu Vĩnh không dám tin vào tai mình quay sang nhìn Lâm Mị, rồi lại nhìn Như Nguyệt Quận chúa, vẻ mặt có phần đờ

đẫn.