Mị Cốt Chi Tư

Chương 54 : Dáng người gợi cảm

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Quan chủ đầu tiên của Lan Nhược đạo quan là Trần Pháp, vốn là một công tử

nhà quan, khi còn thiếu niên rất phong lưu phóng khoáng, nổi danh văn

hay chữ tốt, giao thiệp rộng rãi, cái gọi là đường công danh rộng mở,

cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Ai biết vui quá hóa buồn, một tối nọ

ông ấy viết được một bức thư pháp rất ưng ý, mệt mỏi quá nên gục xuống

bàn ngủ quên. Không ngờ ngọn đèn chao nghiêng, dầu thắp đèn bắn tung tóe lên bảng chữ mẫu, thư phòng lại toàn vật dễ cháy, chỉ trong phút chốc,

một ngọn lửa lớn ngùn ngụt bốc lên.



Trận hỏa hoạn cuối cùng cũng

bị dập tắt, nhưng Trần Pháp lại bị bỏng một nửa mặt, không thể khôi phục sự tuấn tú ngày trước, vì thế ông ấy chủ động tìm vị hôn thê giải trừ

hôn ước. Cuối cùng ông ấy ngao du giang hồ, mục đích tìm kiếm linh dược

để xóa mờ vết sẹo của trận hỏa hoạn. Ba năm sau hồi kinh, vết sẹo trên

mặt vẫn như trước, cũng không chịu lập gia đình, lại dốc toàn bộ gia tài xây dựng Lan Nhược đạo quan, tự xưng Quan chủ.



Trần Pháp ngày

ngày tầm sư học đạo, luyện đan chế dược, ngâm thơ viết chữ, lại thu nhận và giúp đỡ mấy tài tử trẻ tuổi có tài nhưng nhà nghèo, tháng ngày rất

tiêu dao. Không lâu sau, Lan Nhược đạo quan trở thành điểm đến của văn

nhân tài tử, trên vách tường đạo quan có rất nhiều thơ phú làm trong

phút ngẫu hứng của các tài tử, trên vách thạch bích, là bút tích của mấy người bạn tốt của Trần Pháp thi đấu thư pháp. Suốt thời kỳ đó, tất cả

những bức thư pháp nổi danh của kinh thành, đều có nguồn gốc từ Lan

Nhược đạo quan.



Sau khi Trần Pháp và các bạn của ông quy tiên,

trong những người cùng thời, vô luận là thư pháp hay là thi từ, đều

không có ai sánh được với Trần Pháp và những người bạn năm đó. Tài tử cử nhân nói chung, đều lấy việc bảo tồn bút tích ở Lan Nhược đạo quan làm

vinh dự. Bút tích ở Lan Nhược đạo quan, trong lòng các tài tử, có một

địa vị hết sức thần thánh.



Không ngờ lần này Hạ Như Phong tới,

lại dám tuyên bố ngông cuồng, rằng sẽ thi đấu thư pháp ở Lan Nhược đạo

quan, nếu có người hơn hắn, hắn tình nguyện bái làm sư phụ. Nếu không

có, tất cả bút tích ở Lan Nhược đạo quan thuộc về sở hữu của hắn. Ngay

lập tức, tin này khiến các tài tử tức điên.



Khi ban mai ngày cuối cùng tháng bảy hiện ra, các tiểu đạo sĩ quét dọn cổng lớn xong xuôi,

từng nhóm tài tử đi từ dưới núi lên, đứng túm tụm nói chuyện, nghe ngóng xem ai vượt qua khảo sát, có khả năng báo danh dự thi v.v …



“Không cần báo danh dự thi đâu, nghe nói khi Hạ Như Phong đến, cứ để hắn viết

cho ưng ý đi, một người trong chúng ta lên trổ tài cho hắn biết mặt là

được. Ngô thiếu, cậu luyện chữ từ nhỏ, lúc đó hãy tiến lên thể hiện, cho Hạ Như Phong biết khó mà lui.”



“Lý thiếu viết cũng không kém, cũng nên thể hiện.”



“Theo ta thấy, chúng ta đồng loạt tiến lên, mỗi người viết một bức, để Hạ Như Phong phải gọi chúng ta là sư phụ, ha ha!”



Dưới chân núi Lan Nhược đạo quan hôm nay có thêm Ngự lâm quân canh giữ,

không phải ai cũng lên núi được. Ở chân núi có một vị lão Viện sĩ của

Hàn Lâm Viện đứng đó, ai muốn lên núi phải viết ngay tại chỗ, lão Viện

sĩ xem xong gật đầu thì mới được lên Lan Nhược đạo quan. Bởi vậy những
“Hạ Vương gia, không phải mọi người không

nguyện viết, mà là khinh thường không thèm viết!” Liễu Vĩnh cười tiến

lên nói: “Chữ của Hạ Vương gia tuy có đẹp, nhưng ở Đại Chu Quốc, quả

thật là đáng hổ thẹn. Đừng nói đàn ông chúng ta, mấy cô gái ở đây cũng

viết đẹp hơn Hạ Vương gia. Thế nào, không tin sao?”



Không tin,

không tin, chúng ta đều không tin! Bọn tài tử âm thầm rơi lệ, nếu thật

sự có một cô gái đánh bại được Hạ Như Phong, vậy thì hai chữ tài tử bọn

hắn vẫn tự xưng thật là uổng phí.



Lâm Mị ngẩn ra, nhưng lại giật

mình chợt hiểu, nhất thời nhãn thần sáng long lanh nhìn Liễu Vĩnh, lại

thấy Mạc Song Kỳ ngồi bên cạnh hỏi: “Cô gái nào mà viết đẹp hơn tên man

di Đại hạ này? Không phải ta rồi, tiểu Mị, là em sao?”



“Không phải em.” Lâm Mị chỉ một cô gái đang thướt tha đi đến: “Cô ấy đang đến kìa!”



Liễu Vĩnh vừa dứt lời, một cô gái gương mặt hơi tròn, trang điểm đơn giản

mộc mạc, dáng người hơi đẫy đà, không nhanh không chậm đi đến, ai nấy

không khỏi thì thào: cô này thật sự viết đẹp hơn Hạ Như Phong?



Chu Tư ngạc nhiên trợn mắt, quay đầu nói với Chu Minh Dương: “Ôi chao, là

Tả Phì Phì kìa! Lâu không nhìn thấy, cô ấy gầy đi nhiều quá. Trước kia

như một quả lê, giờ thành quả hồ lô rồi, cũng eo ót đấy chứ. Kể ra, giờ

cô ấy thế này cũng ưa nhìn đấy!”



Tả Lê tiến đến bên cạnh Liễu

Vĩnh nói: “Hạ Vương gia, người lên núi hôm nay, không kể đàn ông, con

gái như ta cũng có rất nhiều người viết đẹp. Nhưng các nàng xinh đẹp,

không muốn bị nhiều người dòm ngó. Ta mặt dày không sợ chuyện đó. Đành

tới đây tự bêu xấu!”



Tối hôm qua Hạ Như Phong đã cho người thăm

dò Liễu Vĩnh, cho rằng át chủ bài của Liễu Vĩnh cũng chỉ có Vân Phương

đại sư mà thôi. Nhưng thư pháp của Vân Phương đại sư là học theo phong

cách của bút tích trên thạch bích, tuy đẹp hiếm có, nhưng so với chữ của hắn thì vẫn kém một chút, bởi vậy hắn đinh ninh hôm nay có thể dùng một bức thư pháp mà khiến tài tử Đại Chu mất hết mặt mũi, lúc này lại thấy

Liễu Vĩnh không giới thiệu Vân Phương đại sư ra mặt, ngược lại lại để

một cô gái hơi đẫy đà ra, không khỏi đờ đẫn, sờ sờ mũi nói: “Nếu cô

nương thua thì định thế nào?”



Tả Lê còn chưa đáp, một thuộc hạ

của Hạ Như Phong đã đùa cợt: “Nếu cô nương này thua phải gả cho Vương

gia của chúng ta!” Mấy thuộc hạ và mưu sĩ khác nghe thế, đều cười rộ

lên. Tiếng cười vang vọng mãi không dứt.



Tả Lê cũng không cáu, lẳng lặng nhìn bọn hắn nói: “Nếu Vương gia của các vị thua thì thế nào?”