Mị Cốt Chi Tư

Chương 55 : Da trắng môi đỏ

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


“Được rồi, đỡ ta ra ngoài cho thoáng.” Nhậm Hiểu Ngọc ngồi trong màn hô một

tiếng, Đào Tâm liền tới vén màn, thấp giọng nói: “Giả bệnh cả ngày trời, ngột ngạt đến bệnh thật mất.”



Tin Hạ Như Phong cầu hôn Lâm Mị

không được truyền ra, Nhậm Hiểu Ngọc liền sợ Hạ Như Phong sẽ quay sang

cầu hôn cô ta, liền giả bệnh ngay lập tức, thỉnh đại phu chưa đủ, để tỏ

ra bệnh tình nguy kịch, cô ta từ chối tiếp các tiểu thư có lòng đến thăm hỏi, lý do là không muốn lây bệnh.



“Chuyện tiểu thư ngã bệnh đã

truyền ra rồi, chắc Hạ Vương gia sẽ không cầu hôn tiểu thư đâu.” Đào Tâm dìu Nhậm Hiểu Ngọc, cầm ly trà mời Nhậm Hiểu Ngọc, rồi mới nói: “Lúc

này, chắc ai nấy đều tập trung trên Lan Nhược đạo quan rồi.”



Nhậm Hiểu Ngọc nói: “Ta từng được thấy bảng chữ mẫu của Hạ Như Phong kia,

Liễu Vĩnh muốn tìm một người hơn hẳn Hạ Như Phong, chỉ sợ không dễ.” Nói đến đó cô ta đột nhiên cười “phì” một tiếng, “Thật không ngờ Chu Minh

Dương lại giật dây cho Như Nguyệt Quận chúa chen vào quấy rối. Như

Nguyệt đường đường là một Quận chúa, vậy mà lại thành hồi môn của Lâm

Mị, theo về nhà chồng, chỉ sợ kịch hay còn dài!”



“Tại sao Chu thiếu gia phải làm như vậy?” Đào Tâm không khỏi hiếu kỳ.



Nhậm Hiểu Ngọc cười nói: “Lúc đầu ta cũng không hiểu nguyên nhân. Nhưng hôm

qua được mẹ kể mấy chuyện thâm cung bí sử khi xưa, nhờ thế mới hiểu.”



Ngày Chu Minh Dương chào đời, chính là ngày khánh thọ Thái hậu, Thái hậu vừa nghe tin con trai Hầu gia sinh cùng ngày với bà thì nhất thời vui

sướng, liền đích thân đặt tên. Sau đó, thường xuyên lệnh cho phu nhân

Vĩnh Bình Hầu ôm Chu Minh Dương tiến cung. Trong cung có Thiên Phương

Công chúa bằng tuổi Chu Minh Dương, hai đứa bé thường chơi đùa cùng

nhau. Khi Chu Minh Dương lên mười, vì muốn tránh điều tiếng, số lần tiến cung của Chu Minh Dương dần ít đi. Lúc đấy Thái hậu còn nói đùa là muốn chọn Chu Minh Dương làm Phò mã cho Thiên Phương Công chúa. Ai ngờ Thiên Phương Công chúa lại hạ gả cho Thượng Du. Thiên Phương Công chúa vừa đi lấy chồng, Chu Minh Dương liền mua về hai hầu gái có tướng mạo hơi

giống Thiên Phương Công chúa, cho làm nàng hầu (ngủ). Thượng Du vừa bỏ

mạng sa trường, Chu Minh Dương cũng đuổi hai nàng hầu đi ngay lập tức.

Đúng lúc này trong cung truyền ra một tin, sẽ chọn Chu Minh Dương làm

Phò mã cho Nhị Công chúa. Mọi người liền nhận định rằng, Chu Minh Dương

là vì sợ đắc tội Nhị Công chúa, nên mới đuổi nàng hầu đi, giữ mình trong sạch.



Nhậm Hiểu Ngọc lắc đầu nói: “Tướng mạo Lâm Mị rất giống Đại Công chúa, Chu Minh Dương hắn…”



Thiên Phương Công chúa năm đó tài mạo song toàn, thiếu niên trong kinh có ai


Liễu Vĩnh nghe Chu Tư nói thế, biết ngay là Chu Minh Dương giật dây. Tả Lê

đã mười tám tuổi vẫn chưa hứa hôn được với ai, Tả phu nhân cũng sắp phát điên tới nơi, lại thêm Tả Lê còn nói phải tìm một tấm chồng xứng đáng,

không việc gì phải vơ bừa hạng đui què mẻ sứt, mấy thư sinh nghèo đến

phủ cầu hôn, đều bị từ chối khéo. Giờ có Hạ Như Phong tuy là người Đại

Hạ Quốc, nhưng cũng đường đường là một vương gia, lại cũng là một nhân

tài bản lĩnh, câu thơ hắn viết cho thấy hắn không hề nông cạn, thiếu văn hóa, mặt nào cũng rất xứng đáng để chọn làm chồng. Huống hồ Hạ Như

Phong còn nói sẽ lấy quốc lễ đến Tả phủ cầu hôn, thử hỏi vinh dự cỡ nào

chứ? Tả Lê có thể không động lòng sao? Nhưng Đại Chu Quốc khó khăn lắm

mới tìm được một đại sư thư pháp, chẳng lẽ lại để người Đại Hạ mang đi?



Hạ Như Phong lại bùng lửa giận, thế nào nữa đây, Đại Hạ ta toàn kẻ ăn thịt người ah? Lâm Mị không chịu gả, Nhậm Hiểu Ngọc giả bệnh, giờ đến cô

nương béo này cũng ra vẻ cành cao?



“Ồ, không biết Tả tiểu thư hứa gả cho ai? Đã chính thức đính hôn chưa?” Hạ Như Phong nhìn bức thư pháp trong tay Tả Lê, cố gắng khống chế cơn giận, có thể viết được câu đó,

cho thấy cô gái này thông minh độ lượng, nếu có thể rước về Đại Hạ Quốc

làm trắc phi, không chừng sẽ có trợ giúp cho việc tranh ngai vàng sau

này của hắn, hiện tại không phải lúc cả giận mất khôn.



Tả Lê thấy Chu Tư nhảy ra nói láo, lòng rất tức giận, được đấy, ta béo phì thì các ngươi muốn nói gì là nói ah, giờ còn tự ý gán ghép cho ta, chờ đấy xem

ta có phỉ nhổ vào mặt ngươi không?



Chu Tư thấy Tả Lê trừng mắt,

định nói lại thôi, nhìn Chu Minh Dương tìm sự giúp đỡ, lại thấy Chu Minh Dương dùng ngón tay ra hiệu mau chóng gánh lấy Tả Lê, nhận hôn sự này,

không khỏi ai oán: “Tả tiểu thư đã …” Hắn dừng lại, né tránh ánh nhìn

của Tả Lê, chậm rãi nói hết câu. Trong lúc nhất thời, không gian lặng

ngắt.



Lâm Mị há hốc mồm, tóm tay Mạc Song Kỳ hỏi: “Em không nghe lầm chứ?”



Mạc Song Kỳ cũng nói: “Sao có thể như vậy?”



Tả Lê cũng đang giật nảy người, hay rồi, sau hôm nay, cô ấy mất hết thanh

danh đã đành, còn phải bỏ hẳn ý định lấy chồng, chẳng còn con đường nào

ngoài chuẩn bị xuất gia làm ni cô.