Mị Cốt Chi Tư

Chương 64 : Hôn lễ (2)

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Nến đỏ thiêu đốt, tiếng thở dốc dồn dập. Gió đêm đưa hương hoa phiêu lãng,

màn lụa đỏ lay động khẽ khàng, nhẹ vỗ về mép chăn gấm, sắc đỏ say lòng.



Lâm Mị bị bàn tay không an phận của Liễu Vĩnh làm sợ hãi, cố gắng giãy dụa, nói: “Em sợ!”



“Đừng sợ!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị sợ hãi, cũng sợ dọa nàng ngất mất, đành duỗi tay ôn tồn trấn an mấy câu, đang lúc thở hổn hển lại ngửi thấy mùi thơm từ người Lâm Mị, không kiềm chế được hít sâu mấy hơi, thấy nàng hai má

ửng hồng, mắt khép hờ, môi hé mở như một đóa hoa, hắn cúi đầu hôn mạnh

mẽ, cật lực đè nén dục vọng, hắn hôn lông mày nàng, khẽ liếm chóp mũi

nàng, vừa nói những lời âu yếm lại vừa hôn xuống bờ môi.



Lâm Mị

thả lỏng hơn một chút, vươn đầu lưỡi lướt qua môi Liễu Vĩnh, lại nhanh

chóng rụt trở về. Liễu Vĩnh không chịu nổi sự dụ dỗ, dùng lưỡi đuổi

theo, môi lưỡi hai người dây dưa quấn quít, nồng nhiệt như lửa.



Lâm Mị rên rỉ ra tiếng, có một mùi hương lặng lẽ lan tỏa. Liễu Vĩnh thấy

nàng không kháng cự, vươn tay ôm eo nàng, cúi đầu hôn xuống cổ nàng, tay lại lần mò xoa nắn, nhãn thần mờ mịt, hô hấp nặng nề, không khống chế

được, đụng chạm bừa bãi, nhưng vẫn không thể thỏa mãn, chỉ thầm muốn làm tới.



Trước khi thành thân, tuy là phu nhân Vĩnh Bình Hầu không

nói gì, nhưng Cố nhũ mẫu đã nói ám chỉ mấy câu, Lâm Mị đã hiểu hơn phân

nửa, lúc này cảm giác thấy Liễu Vĩnh như tên đã lên cung, vừa thẹn lại

vừa hoảng, cảm giác rất khác lạ. Ngước mắt nhìn Liễu Vĩnh, thấy hắn lông mày dựng đứng, nhãn thần si ngốc, trán vã mồ hôi, vẻ mặt vừa như đau

khổ vừa như vui mừng, nàng vươn tay xoa má hắn, vừa chạm đến vội rụt tay lại, buột miệng nói: “Nóng quá!”



“Chỗ này còn nóng hơn, em sờ xem!” Liễu Vĩnh vô sỉ giữ chặt tay Lâm Mị, cứng rắn ấn tay nàng áp vào bộ phận đã biến hóa.



Dù cách một lớp quần, vẫn có thể cảm nhận được sự cứng rắn nóng bỏng. Lâm

Mị không rút được tay lại, đành để mặc Liễu Vĩnh cầm tay nàng đụng chạm

bốn phía. Tim đập loạn, mặt đỏ bừng. Ô, Liễu đại ca quá vô sỉ, chỉ bắt

nạt ta!



Lúc này, Như Nguyệt Quận chúa đang nói chuyện với Cố nhũ mẫu trong phòng của bà.



“Mama, ta cùng tiểu Mị về nhà chồng thật sự khiến người khác căm ghét đến thế

sao?” Như Nguyệt Quận chúa có chút chán nản, kéo Cố nhũ mẫu cùng nói

chuyện. Hôm nay nghe khách khứa lời ra tiếng vào, người hầu của Trạng

nguyên phủ cũng không có vẻ gì là thân thiện, toàn dùng những ánh mắt

rất khác thường nhìn cô ấy, cô ấy không hiểu nổi, cảm thấy rất buồn bực, “Mama, lúc đấy Chu Minh Dương nói phải làm như thế mới bảo vệ tiểu Mị

được, ta nghĩ hắn là anh trai tiểu Mị, nhất định cũng chỉ muốn điều tốt

cho tiểu Mị, vì thế nghe theo đề nghị của hắn, đến trước mặt Hoàng

thượng nói đã cùng tiểu Mị thề độc, sau này sẽ cùng gả một chồng. Từ

ngày đó, tiểu Mị liền đối với ta thờ ơ hờ hững, không thân thiết như

trước kia. Hôm nay là ngày đại hỉ, nàng…”



Cố nhũ mẫu cực kỳ vui

mừng, cuối cùng cô Quận chúa khờ này cũng hiểu sao? Giờ đã đến Trạng

nguyên phủ, muốn chung chồng với Lâm Mị là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng tướng mạo Quận chúa thế này, so với Tả Lê còn khó tìm chồng hơn. Chuyện này….



“Quận chúa, để ta xem da của cô một chút!” Cố

nhũ mẫu vén tay áo Quận chúa lên, thấy da tương đối trắng, nhìn mặt rồi

cổ Quận chúa một lượt, gật đầu nói: “Quận chúa là do không biết chăm

sóc, lại phơi nắng bừa bãi nên mới đen thế. Chịu khó chăm sóc một thời

gian, không chừng sẽ trắng lên.”



“Nghe nói khi mẹ ta còn sống, ta cũng trắng trẻo lắm, nhưng người mất rồi ta biến thành đen.” Như Nguyệt Quận chúa nhắc đến mẫu thân lại có chút sụt sùi, lại nhắc lại chuyện

Lâm Mị rất giống mẫu thân Quận chúa, Quận chúa cũng chỉ muốn Lâm Mị có

cuộc sống tốt đẹp.


Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Liễu Vĩnh nhiệt

huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được, sao màng đến sự giãy dụa của

Lâm Mị, hắn đè xuống, hôn mạnh mẽ, hung hăng mút chặt, dùng lưỡi quấy

đảo không ngừng, dây dưa không rời. Tay không quên thăm dò, từ lồng ngực đi xuống, ngừng bên eo vuốt ve, lần lần ra sau lưng rồi lại mò xuống

dưới, xoa bóp phần đầy đặn, thấy Lâm Mị dần ngừng giãy dụa, uyển chuyển

rên rỉ, biết nàng cũng dần bị kích thích rồi, bàn tay lại lặng lẽ đi

lên, lần mò đến bụng, nụ hôn cuồng nhiệt cũng ngừng lại.



“Đừng,

đừng…” Lâm Mị co rúm người, vừa thẹn lại vừa sợ, giơ tay giữ tay Liễu

Vĩnh, không cho hắn làm tiếp. Liễu Vĩnh tránh được, nên tay Lâm Mị chộp

phải vạt áo hắn, vạt áo Liễu Vĩnh mở toang, Liễu Vĩnh vốn chỉ chống chân phải, chân trái đã nhấc lên đè đùi Lâm Mị, bị nàng kéo như vậy, đứng

không vững, ngã nhào xuống sàn.



“Rầm” một tiếng, áo Liễu Vĩnh bị

kéo tuột xuống, chân phải hắn quấn vào chân Lâm Mị, hắn duỗi tay ôm chặt Lâm Mị, hai người cùng ngã.



Da thịt đụng chạm, răng môi giao

lưu, Liễu Vĩnh cử động thăm dò, có vật cứng rắn đâm vào bắp đùi Lâm Mị,

** khẽ run rẩy, một mặt lẩm bẩm nói: “Tiểu Mị, tiểu Mị,…”



“Lên trên giường đi!” Lâm Mị hổn hển, cố gắng bò dậy, nhưng Liễu Vĩnh ôm chặt, toàn thân nàng mềm nhũn, sao có thể bò lên?



“Em muốn cùng tôi lên giường cũng được, nhưng phải đồng ý với một điều kiện của tôi.” Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, Liễu Vĩnh cũng sợ Lâm Mị cảm lạnh, dự định ôm Lâm Mị lên giường, nhưng suy nghĩ một hồi thì thừa cơ trêu

đùa, khàn giọng nói: “Em phải gọi một câu âu yếm, tôi mới cùng em lên

giường.”



Lâm Mị vừa thẹn vừa nôn nóng, nhưng nàng có cố ngửi mùi

bạc hà thế nào thì xương cốt vẫn mềm nhũn, thân thể còn không theo lý

trí mà dụi dụi vào lòng Liễu Vĩnh, không làm sao được đành gọi: “Liễu

lang!”



“Chưa âu yếm!”



“Liễu lang yêu quý của thiếp!”



“Vẫn chưa đủ âu yếm!”



“Vậy anh muốn thế nào mới được.”



“Phải gọi thế này, Liễu lang, tâm can bảo bối của thiếp, cầu chàng cùng thiếp lên giường đi!”



Lâm Mị tuy nhũn người, nghe Liễu Vĩnh nói thế nổi hết cả da gà, cười “phì”

một tiếng, nhất thời cột sống lại cứng hơn, có mấy phần lực khí, thừa

dịp Liễu Vĩnh không đề phòng, giãy dụa bò người lên, chạy vòng theo bàn, tranh thủ khép vạt áo.



“Chạy đi đâu?” Liễu Vĩnh đứng phắt dậy,

chỉ hai ba bước ôm chầm lấy Lâm Mị từ đằng sau, thân thể nóng bỏng kề

sát, một lớp áo không ngăn được độ nóng, có chỗ nào đó ngóc đầu dụi dụi, tìm khe hở để chui vào.



Lâm Mị kêu một tiếng sợ hãi, cảm thấy có một vật gì đó vừa cứng vừa nóng, đang đâm vào đùi nàng, nhất thời toàn

thân run lên, cột sống tê dại, hai chân nhúc nhích khiến vật kia chen

vào.



Dưới ánh nến, có hai bóng người dán chặt lấy nhau, một người cảm thấy **, tim đập thình thịch. Một người vã mồ hôi, dưới sự khiêu

khích không tự chủ nảy sinh ham muốn, mềm nhũn như bông, miệng bật ra

một tiếng rên rỉ.