Mị Cốt Chi Tư

Chương 65 : Hôn lễ (3)

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


“Không may rồi, trong vườn có người ngã gãy xương đùi!”



Thím Liễu và Liễu nhũ mẫu đi được nửa đường thì thấy một gia đinh đang hô

hoán. Vì hôm nay là ngày đại hỉ của Liễu Vĩnh, thím Liễu nghe thấy hai

chữ “không may” định đi tới khiển trách, nhưng nghe đến có ngưỡi ngã gãy xương lại giật nảy người, cuống quít hỏi: “Ngã ở đâu? Ai ngã?”



“Bên ao sen trong vườn. Là Dũng thiếu gia và một vị khách quý, hai người họ

mang rượu đến bên bờ ao ngồi uống, sau đó vị khách quý kia bò lên lan

can, vươn tay muốn ngắt lá sen, lè nhè là muốn lấy hạt sen nhắm rượu gì

đó, Dũng thiếu gia sợ hắn té xuống ao mới kéo trở lại, không biết là do

uống quá chén hay còn lý do nào, người kia nằm bệt dưới đất không dậy.

Dũng thiếu gia không còn cách nào, đành lôi kéo người khách kia về

phòng. Nhưng mà…”



“Sao cứ ấp a ấp úng thế, nhưng mà thế nào? Còn

không nói nhanh!” Thím Liễu nóng nảy, cao giọng: “Còn không mau đi thỉnh đại phu, không chừng là ngã gãy xương thật. Tối khuya rồi mà còn không

được yên?” Câu sau cùng là nói với Liễu nhũ mẫu.



Gia đinh khoanh

tay đứng một bên, cuối cùng đành nói: “Dũng thiếu gia đưa vị khách kia

vào phòng tỷ muội hồi môn của phu nhân. Chính là phòng của Như Nguyệt

Quận chúa.”



“Ối!” Thím Liễu và Liễu nhũ mẫu đều cực kỳ hoảng sợ,

Như Nguyệt Quận chúa không phải người bình thường, nếu xảy ra hậu quả gì thì không gánh nổi trách nhiệm. Liễu Dũng uống say nên đi nhầm đường,

hay là do vị khách kia chỉ nhầm phòng?



“Mau quay trở lại!” Thím

Liễu và Liễu nhũ mẫu không còn tâm trí nào quan tâm đến Liễu Vĩnh, vội

vàng chạy tới phòng Như Nguyệt Quận chúa.



“Quận chúa, Quận chúa!” Hai bà đứng ở ngoài cửa gọi liền mấy tiếng, nhưng không có ai đáp lời, đành nhìn nhau rồi đẩy cửa.



Cửa vừa mở hai người liền hóa đá.



Trên giường là hai người đang nằm, một người là Liễu Dũng, người còn lại mặc quần áo đàn ông, không phải Như Nguyệt Quận chúa thì còn là ai?



Ngay sau đó, thím Liễu và Liễu nhũ mẫu bóp trán rầu rĩ, Liễu Dũng đã về

phòng mình, hai bà cũng đã kiểm tra qua, hắn và Như Nguyệt Quận chúa đều lành lặn, không ai gãy xương, nhưng việc hắn nằm cùng giường với Như

Nguyệt Quận chúa có rất nhiều người cùng nhìn thấy, giờ phải xử lý làm

sao?



“Như Nguyệt Quận chúa tuy hơi đen một chút, nhưng tối nay

nhìn kĩ lông mày thanh tú, môi hồng, không tính là xấu, chịu khó trang

điểm sẽ ưa nhìn hơn, huống hồ cô ấy là Quận chúa, thân phận tôn quý,

người bình thường có mơ cũng không cưới được.” Đối với việc Như Nguyệt

Quận chúa đến Trạng nguyên phủ với thân phận tỷ muội hồi môn, Liễu nhũ

mẫu vốn bất bình, Trạng nguyên phủ đang yên đang lành, Quận chúa tới đàn áp thử hỏi thiếu phu nhân điều hành việc nhà thế nào? Giờ chuyện đã đến nước này, chắc thím Liễu cũng không dám quyết định bừa, không thể làm

gì khác hơn là nhận cô con dâu dị quốc này.



Thím Liễu có sáu

người con trai, Liễu Dũng là con trai thứ ba, ngoại hình bình thường, tư chất bình thường, không tài cán bằng hai người anh, lại không đẹp trai

như ba người em, nếu có hỏi vợ, cùng lắm cũng chỉ có thể hỏi được con

gái của một gia đình bình thường ở Liễu Châu. Đối với Liễu Dũng, cưới

Như Nguyệt Quận chúa hoàn toàn không phải lựa chọn tồi. Chỉ có điều

ngoại hình Như Nguyệt Quận chúa nam tính thế kia, thật là….



“Thôi thôi, đi mời Cố mama đến bàn bạc! Bà ấy là nhũ mẫu của vợ Vĩnh ca, nghe nói Như Nguyệt Quận chúa đối với bà ấy có chút tôn kính, chỉ còn cách

nhờ bà ấy hỏi Như Nguyệt Quận chúa muốn như thế nào!”



Cố nhũ mẫu

vừa nằm nghỉ, liền nghe được tin Như Nguyệt Quận chúa và Liễu Dũng uống

rượu say, nằm chung một giường, bà cả kinh giật nảy mình. Nói thế nào,

Như Nguyệt Quận chúa cũng là một cô gái chưa chồng, chuyện này truyền ra ngoài Quận chúa làm sao gả cho ai được nữa? Khi thím Liễu và Liễu nhũ
nhầm dương sai gả cho một tên dân thường không quyền không thế, hắn phẫn nộ tiến cung cầu kiến Nguyên Tông Hoàng đế, nói Như Nguyệt Quận chúa là người Đại Hạ Quốc, nếu Hoàng thượng không tứ hôn, thì nên để anh họ

Quận chúa là hắn đứng ra làm chủ, chứ không phải để mấy người đàn bà ở

Trạng nguyên phủ quyết định.



Nguyên Tông Hoàng đế cũng không nói

nhiều, chỉ cho người đưa Hạ Như Phong hai tờ giấy, rồi mới nói: “Hai tờ

giấy này, là do kẻ dụ Liễu Vĩnh Lâm Mị vào rừng trúc viết ra, Hạ Vương

gia là đại sư thư pháp, thử xem kĩ xem có huyền cơ gì không?”



Hạ

Như Phong nhìn tờ giấy, á khẩu. Nguyên Tông Hoàng đế đang cảnh cáo hắn,

chuyện hắn làm ông ấy biết cả. Nếu hắn thức thời thì đừng gây sự. Ngoài

ra, hắn đã đưa Như Nguyệt Quận chúa tới Đại Chu Quốc, lại đồng ý để Như

Nguyệt Quận chúa làm tỷ muội hồi môn của Lâm Mị, vậy thì hôn sự của Như

Nguyệt Quận chúa không còn do hắn định đoạt.



Hạ Như Phong ra khỏi cung liền đến Tả phủ gặp Tả Lê. Tả Lê cũng biết hắn phật lòng chuyện

hôn sự của Như Nguyệt Quận chúa, không đề cập đến chuyện đó, hỏi ngược

lại: “Hạ Vương gia tới Đại Chu Quốc cũng đã một thời gian, ngài thấy Đại Chu Quốc thế nào?”



Hạ Như Phong không thể không thừa nhận, Đại

Chu Quốc đất đai màu mỡ, nhân tài đông đúc. Nguyên Tông Hoàng đế là con

cáo già là chuyện không có gì để bàn cãi, Chu Minh Dương Liễu Vĩnh và

đồng bọn thì cũng là một lũ cáo … sắp già, bình thường bọn hắn có thể có chút xích mích với nhau, nhưng nếu gặp người dị quốc, đều sẵn sàng vứt

bỏ hiềm khích cá nhân để đồng tâm hiệp lực. Nếu Đại Hạ Quốc muốn xâm

chiếm Đại Chu Quốc chỉ sợ không dễ dàng gì.



Tả Lê thấy Hạ Như

Phong trầm mặc không nói gì, lại hỏi: “Theo Hạ Vương gia, với quốc gia

như Đại Chu Quốc, Đại Hạ Quốc nên làm đồng minh mãi mãi, hay nên làm thù địch?”



Hạ Như Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tả Lê chăm chú, lòng thầm cao hứng hắn đã không chọn lầm người. Đấy chính là người con gái

hắn vẫn tìm kiếm. Hoàng huynh tuy là thái tử, nhưng thân thể ốm yếu, ngự y trong cung đã khẳng định thái tử không thể sống quá tuổi ba mươi.

Tương lai ngôi vị Hoàng đế sẽ về tay hắn. Điều hắn cần, chính là một hậu phương hiểu biết như Tả Lê. Để tránh biến cố phát sinh, hắn cũng không

nên nấn ná ở Đại Chu Quốc nữa, chờ Như Nguyệt về nhà chồng, hắn sẽ đưa

Tả Lê về Đại Hạ.



Chuyện Liễu Vĩnh cưới được người trong lòng, giờ lại thăng quan, truyền đến tai Nhậm Hiểu Ngọc, cô ta giận cắn răng nói: “Liễu Vĩnh song hỷ lâm môn? Vừa đón dâu liền được thăng quan? Được

triệu vào Hàn Lâm viện?”



Đào Tâm thấy mặt Nhậm Hiểu Ngọc xanh

mét, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư là người cao quý, việc gì phải để tâm bọn hắn? Trước mắt lão gia đã an bài hôn sự cho tiểu thư, so với Liễu Trạng nguyên kia còn ghê gớm hơn nhiều.”



Nhậm Hiểu Ngọc đã đính hôn

tháng trước, đối phương là Bảng nhãn khoa trước Hứa Chiếu Tiến. Hứa

Chiếu Tiến xuất thân thế gia đại tộc, cũng là Ngự tiền hành tẩu như Chu

Minh Dương, tiền đồ vô lượng. Trước mắt so sánh chức quan gia thế, quả

thật Hứa Chiếu Tiến ghê gớm hơn Liễu Vĩnh rất nhiều.



Nhậm Hiểu

Ngọc nghĩ tướng mạo Hứa Chiếu Tiến tuy không đẹp như Liễu Vĩnh, nhưng

chức quan lại cao hơn, tương lai gả cho Hứa Chiếu Tiến sẽ được phong tứ

phẩm Nghi nhân, cao hơn Lâm Mị một cấp, Lâm Mị gặp cô ta cũng chỉ có thể cúi đầu hành lễ, nhất thời cảm thấy hả hê, hừ hừ nói: “Cứ chờ rồi xem!”



La Minh Tú nghe tin Lâm Mị được phong cáo mệnh phu nhân, tức muốn cắn rách môi. Dựa vào cái gì, mà một con bé mồ côi lại tốt số đến thế? Phút

trước từ hôn với nhà họ Tô, phút sau lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu

nhận làm nghĩa nữ. Hạ Như Phong vừa cầu hôn, Liễu Vĩnh liền lên Kim Loan Điện ra mặt tranh giành? Về nhà chồng mới ngày thứ hai thì có thánh chỉ vua ban, thăng quan cho Liễu Vĩnh, lại phong Lâm Mị làm cáo mệnh phu

nhân?



Nếu không vì Lâm Mị, mợ và biểu ca sẽ không ác cảm với cô

ta. Giờ hôn sự với biểu ca chưa định, cũng không biết năm sau biểu ca đi thi liệu có đỗ không. Nếu biểu ca không đỗ Tiến sĩ, cô ta không được

phong cáo mệnh phu nhân, sau này chẳng phải không ngẩng được mặt với Lâm Mị sao?