Mị Cốt Chi Tư

Chương 66 : Chong đèn suốt đêm

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Tháng mười, Như Nguyệt Quận chúa thành thân với Liễu Dũng, hạ tuần, Hạ Như

Phong đưa Tả Lê trở về Đại Hạ Quốc. Lâm Mị và Liễu Vĩnh cùng đi tiễn Tả

Lê, rơi lệ phút chia tay.



Lại nói đến Như Nguyệt Quận chúa, thím

Liễu thấy Quận chúa tuy không biết nhiều về tục lệ Đại Chu, nhưng rất

khiêm tốn thành tâm học hỏi, đối với thím Liễu là mẹ chồng lễ phép cung

kính, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Như Nguyệt Quận chúa tuy không xinh

đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là Quận chúa, giờ gả cho một thường dân một

cách qua loa, hôn sự lại vội vàng, thím Liễu cũng có phần áy náy. Bà tự

tay chỉ dạy Quận chúa cách quản lý việc gia đình, mẹ chồng nàng dâu

chung sống rất hòa thuận. Liễu Dũng học hành không giỏi, nhưng buôn bán

rất có năng khiếu, được Liễu Vĩnh giúp đỡ, hắn thuê mặt bằng mở cửa hàng bán hương liệu, buôn bán rất thuận lợi, nuôi vợ không thành vấn đề.



Khiến mọi người không dự đoán được là chuyện Như Nguyệt Quận chúa mặc quần áo đàn ông cùng Liễu Dũng đến cửa hàng hương liệu buôn bán, hai vợ chồng

cười nói thân mật, vô cùng tình cảm.



Thím Liễu cũng có phần giật

mình, lại lấy hai hầu gái về. Bà thầm nghĩ Liễu Dũng và Quận chúa đã

thân mật thế, sớm muộn gì cũng sẽ có con, giờ không nên để nàng hầu có

con trước. Vì Liễu Dũng cũng chưa đụng đến hai hầu gái, thím Liễu yên

lòng, quyết định cứ để thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp. Nếu Quận

chúa thật lòng đối tốt với Liễu Dũng, lại có thể sinh được con trai nối

dõi, hai hầu gái này cứ trả về cho tộc trưởng là được.



Lâm Mị

thấy Như Nguyệt Quận chúa càng lúc càng ít đến Trạng nguyên phủ, dò la

ra Quận chúa ra cửa hàng buôn bán với Liễu Dũng, cũng cao hứng hộ bọn

hắn, cười nói với thím Liễu: “Quận chúa thẳng tính, không lươn lẹo xảo

trá, rất dễ chung sống. Thím có thể yên tâm!”



Thím Liễu cười,

“Đúng là nhân duyên thiên định. Ai có thể nghĩ là hai đứa lại hòa thuận

như thế? Có những đôi nhìn như Kim Đồng Ngọc Nữ trời sinh một cặp, vậy

mà cứ ba ngày lại cãi nhau hai trận.”



Khi thím Liễu đang nói, cũng là lúc La Minh Tú đang cãi nhau với Tô Trọng Tinh lần thứ n.



“Biểu ca, Lâm Mị đi lấy chồng cũng được hai tháng rồi, vậy mà anh vẫn đem

lòng nhớ nhung. Em biết, anh vẫn hối hận vì đã giải trừ hôn ước với cô

ta, hậm hực không vui. Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm? Anh cứ nói

thẳng đi, là lòng anh giờ không còn chỗ nào cho em nữa, bị cô ta chiếm

hết rồi, để em còn về nhà, việc gì phải ở lại Tô phủ phụ thuộc vào tâm

trạng cả nhà anh?”


Lâm Mị còn chưa có động tĩnh gì, Như Nguyệt Quận chúa lại có trước. Khi đại phu báo tin mừng, thím Liễu phấn khởi vô cùng, nhanh chóng sai người

chuẩn bị đồ lễ, hôm sau sẽ lên chùa tạ ơn.



Khi Liễu Vĩnh và Lâm

Mị về đến nhà, nghe nói Như Nguyệt Quận chúa đã có bầu, liền qua thăm.

Tối muộn mới lại về nhà, Liễu Vĩnh lẩm bẩm nói: “Hừ, tên tiểu tử Liễu

Dũng cười đến mắt híp tịt như sợi chỉ, chỉ sợ đắc ý quá sớm.”



Lâm Mị xoa bụng mình, Liễu Vĩnh cần mẫn hàng đêm, tại sao nàng vẫn chưa có

thai? Miệng lại nói: “Quận chúa có bầu, cậu ấy làm chồng đương nhiên cao hứng. Sao anh lại nói là đắc ý quá sớm?”



“Hê hê, Quận chúa sinh

được con trai còn đỡ, nếu sinh một bé gái giống như Quận chúa và Liễu

Dũng, da đen lại nam tính, sau này muốn tìm chồng thật là nan giải đấy.”



Lâm Mị nghe thế bật cười, sẵng giọng: “Không chừng sinh bé gái lại không giống hai người!”



“Ô, không giống càng nguy hơn.”



“Nói vớ nói vẩn.” Lâm Mị giơ tay trái che miệng Liễu Vĩnh, tay phải đập mũi

hắn, “Sao anh không chịu nói sinh bé gái giống bà nội bé!” Nhìn thím

Liễu đi, thật là đoan trang!



Liễu Vĩnh hôn lòng bàn tay Lâm Mị, nói nhỏ: “Chúng ta… không thể thua Quận chúa và Liễu Dũng được.”



Lâm Mị đỏ mặt, buông Liễu Vĩnh, hừ hừ: “Ngày nào cũng bị làm khổ, em không còn sức lực nào.”



“Người đâu, pha hai cốc trà sâm!” Liễu Vĩnh gọi người hầu, cười nham nhở:

“Chúng ta uống trà sâm bồi bổ nguyên khí, đêm nay phải chong đèn suốt

đêm.”



Người hầu bưng trà sâm lên, Liễu Vĩnh bảo lui xuống, đóng cửa lại, hớp một ngụm trà sâm, dùng miệng mớm cho Lâm Mị.



Dưới ánh nến, Lâm Mị yêu kiều như hoa, sóng mắt như thủy, thật vô cùng quyến rũ, Liễu Vĩnh mớm một ngụm trà sâm, toàn thân rạo rực, không kiềm chế

được bắt đầu giở trò.



Lâm Mị vừa ngậm trà sâm liền thấy buồn nôn, vội đẩy trả lại trong mồm Liễu Vĩnh, thở gấp nói: “Thật kỳ lạ, sao em

vừa ngửi mùi trà sâm đã buồn nôn? Ngày thường đâu có như vậy.” Nói xong

liền giật mình.



Cánh tay Liễu Vĩnh đang làm càn bên eo Lâm Mị dừng lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Không lẽ em cũng có tin vui rồi?”