Mị Cốt Chi Tư

Chương 68 : Tạm thời xa cách

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Sau kỳ thi Đình, các Tiến sĩ mới nhộn nhịp thăm hỏi các bậc tiền bối, mục

đích kiếm một chức quan tốt. Nhân dịp này, Nguyên Tông Hoàng đế triệu

kiến các tiến sĩ Liễu Châu, đích thân an bài chức quan, sau đó còn ban

thưởng cho Liễu Vĩnh và nhóm Trầm Minh. Bên ngoài nghe được tin đó xôn

xao không ngớt.



Sau khi Nguyên Tông Hoàng đế ban thưởng, Thái tử cũng cho người mang quà tặng đến Liễu phủ.



Nguyên Tông Hoàng đế nghe được tin đó hỏi: “Thái tử tặng gì đến Liễu phủ?”



Tả Thị lang cười trả lời: “Một bộ sách bốn quyển mới ra và một khóa trường mệnh phú quý cho trẻ con (*).”



Nguyên Tông Hoàng đế khẽ cười, “Hẳn là chủ ý của phụ tá Thái tử rồi .”



Thái bác của Thái tử bất hòa với Nhậm Tể tướng, vì thế Thái tử cũng không

thích Nhậm tể tướng. Có điều trong triều nguyên lão đông đảo, Thái tử

thế đơn lực mỏng, nếu muốn lôi kéo nhân tài, chỉ có thể bắt tay với

người mới. Nếu có thể lôi kéo “Liễu Châu nhất phái”, ít nhiều gì cũng

giảm bớt quyền lực của Tể tướng, đối với Thái tử là chuyện tốt. Nhưng dù muốn lôi kéo nhóm Liễu Vĩnh thì cũng không thể quá lộ liễu, lễ vật mang tặng lần này nhất định là đã cân nhắc mất rất nhiều công sức (giải thích ở đây).



Tả Thị lang thấy Nguyên Tông Hoàng đế không có bình luận gì về việc tặng

quà của Thái tử, hiểu rất rõ chuyện này chạm đến vảy ngược của rồng,

dừng một lát rồi nói: “Thần còn chuyện này muốn bẩm báo với Hoàng

thượng.”



“Nói đi!”



“Liễu Vĩnh gần đây thu lưu một cô em họ xa trong phủ. Theo hạ thần điều tra ngầm, cô gái kia từng tiếp xúc với

người của Tể tướng phủ.”



Nguyên Tông Hoàng đế nghe thế cười mỉa mai, “Nhậm Tể tướng thiếu kiên nhẫn đến thế sao? Thủ đoạn vặt vãnh đấy cũng dùng được?”



Tả Thị lang cười nói: “Mỹ nhân kế là một trong những mưu kế đơn giản mà dễ thành công nhất. Huống hồ Liễu Vĩnh tuổi trẻ, vợ lại đang bầu, thủ đoạn nhỏ không chừng sẽ có hiệu quả lớn.”



Triều đình vốn có mấy thế

lực, mạnh nhất là hai thế lực của Vĩnh Bình Hầu và Nhậm Tể tướng, hai

thế lực đối đầu kiềm chế lẫn nhau, Nguyên Tông Hoàng đế rất vui vẻ với

cục diện đó. Nhưng từ khi chính thức xác nhận Chu Minh Dương cưới Nhị

Công chúa và Chu Mẫn Mẫn gả cho Hoa Quận vương, Vĩnh Bình Hầu thành

hoàng thân quốc thích, vì để tránh điều tiếng làm phản, Vĩnh Bình Hầu

không thể tiếp tục đối đầu với Nhậm Tể tướng như quá khứ.


cha.” Vĩnh Bình Hầu cười ha ha, “Con về phủ chuẩn bị hành trang cho nó

đi!”



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng rất ngạc nhiên vui mừng, cười

nói: “Đây đúng là chuyện tốt. Năm xưa, Hầu gia cũng là đến phương nam

khắc phục thiên tai, trở về mới được trọng dụng.” Xong lại dặn dò Lâm

Mị: “Chờ Liễu Vĩnh lên đường, ta sẽ cho người đón con về Hầu phủ. Về

phần Lý Tình Hảo, ta sẽ sắp xếp, con không cần để tâm.”



Lại nói

đến Liễu Vĩnh hạ triều, hắn không về phủ mà đến Hầu phủ đón Lâm Mị, thấy Hầu gia đã thông báo rồi, không khỏi cười nói: “Con đi xa, xin nhờ nhạc phụ nhạc mẫu chăm sóc tiểu Mị hộ con.”



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nói: “Con cứ yên tâm!”



Liễu Vĩnh lại nói: “Tháng sau là đại hôn của Mẫn Mẫn và Minh Dương, con không thể có mặt, thật là…”



“Được rồi, không sao, con trở về chúc mừng sau cũng được.” Vĩnh Bình Hầu cười phất phất tay, “Hai đứa hồi phủ đi, chỉ sợ sắp có thánh chỉ đến nhà

rồi!”



Lâm Mị vừa vui lại vừa buồn, vui là, Liễu Vĩnh được Hoàng

thượng tin dùng, buồn là mình bụng mang dạ chửa mà Liễu Vĩnh lại phải đi xa.



Người hầu của Liễu phủ lại cảm thấy rất nở mày nở mặt, đều

nói Lâm Mị có lá số tốt, đứa bé trong bụng lá số còn tốt hơn, chưa ra

đời đã trợ giúp phụ thân vân vân. Khi lời đó lọt đến tai Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh không khỏi vui mừng khôn xiết, sờ bụng Lâm Mị, lẩm bẩm nói: “Bé

cưng thật lợi hại, còn không ra đời mà đã được bao người khen ngợi. Ra

đời rồi không biết bao nhiêu người thương yêu đây?”



Lâm Mị cười nói: “Anh đi xa phải nhớ đến em và con, người không liên quan không được dính dáng.”



Liễu Vĩnh hú lên quái dị, nói nhỏ: “Tôi luôn thủ thân như ngọc, đến khi cưới em mới bị em phá thân. Thế mà em còn không tin vào nhân phẩm của tôi?”



“Thôi đi, em chỉ mới nói một câu, anh đã…” Lâm Mị còn chưa nói xong, đã bị Liễu Vĩnh dùng môi chặn lời.



Đêm đó, hai người liều lĩnh triền miên, đứa bé trong bụng cảm thấy chấn động, đạp mấy cái tỏ vẻ kháng nghị, hai người mới yên.



(*) Khóa trường mệnh: còn gọi là “khóa đỡ đầu”. Đây là một loại trang sức

được đeo trên cổ trẻ em thời Minh – Thanh, được xem là có thể xua tà ma

và tránh tai họa. Nhiều trẻ được sinh ra chưa bao lâu đã bắt đầu đeo

khóa này đến tận lúc trưởng thành. Phổ biến nhất là vào lễ trăm ngày hay đầy năm.