Mị Cốt Chi Tư

Chương 72 : Yêu đương vụng trộm

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Một ngày nắng ấm hiếm hoi của mùa đông lạnh giá.



Liễu Vĩnh ngồi bệt trên bậc tam cấp trước cổng, ngồi bệt bên trái là tiểu Phi Phi, ngồi bệt bên phải là tiểu Nhạn Nhạn.



Người canh cổng đứng một bên, thần sắc nghiêm túc, lén lút nhìn phía trước.

Lòng thầm nói: phu nhân ơi, nếu người không trở về, không biết lão gia

và hai tiểu thiếu gia sẽ ngồi đây đến khi nào? Nhìn mà phát rầu!



Liễu Vĩnh nhíu mày hồi lâu, đột nhiên thở dài nặng nề một tiếng. Tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn cũng thở dài theo.



Liễu Vĩnh thấy hai đứa con cũng thở ngắn than dài, nhướng mày, nghiêm mặt hỏi: “Hai đứa than thở cái gì?”



“Giống cha thôi!” Tiểu Phi Phi nhanh nhẹn đáp.



“Giống cha thôi!” Tiểu Nhạn Nhạn non nớt bắt chước.



Mấy người gác cổng nghe thấy thế, muốn cười mà không dám cười, phải mím

chặt miệng, thần sắc rất cổ quái. Lão gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều

sủng ái phu nhân quá, chiều chuộng không có giới hạn gì. Cũng chỉ là

người khác tặng một nàng hầu, lão gia đẩy đi hơi chậm, phu nhân liền đi

thẳng về nhà ngoại. Lão gia đi đón, phu nhân không tiếp, lão gia trở về

liền ủ rũ như thế. Hôm nay lại cho người đi đón, ba cha con đều đứng

ngồi không yên, chạy ra trước cổng ngồi chờ, thật là đáng thương, không

biết phu nhân thấy cảnh này liệu có mềm lòng hơn chăng?



Liễu Vĩnh là một mệnh quan bản lĩnh, nhưng đối với người hầu trong phủ không hề

hống hách, ngược lại còn rất hiền hòa. Hơn nữa hầu hết người làm trong

Liễu phủ hiện giờ là họ hàng trong gia tộc họ Liễu, đối với Liễu Vĩnh

rất trung thành, Liễu Vĩnh cũng đặt ra phủ quy rõ ràng, thưởng phạt phân minh, trên dưới đều tâm phục. Giờ những người đó đều đã coi Liễu phủ là nhà, thấy Liễu Vĩnh buồn rầu, chỉ hận không thể thay hắn thuyết phục

Lâm Mị về phủ. Chợt thấy loáng thoáng một cỗ xe ngựa, phía trước còn

treo cờ hiệu của Vĩnh Bình Hầu phủ, không khỏi vui mừng hô lớn: “Phu

nhân trở về!”



“Về rồi!” Liễu Vĩnh nghe thế nhảy dựng lên, hai tay dẫn hai đứa con lao ra cổng đứng chờ.



Xe ngựa dừng lại, màn xe vén lên, hai hầu gái đi xuống trước. Liễu Vĩnh

không chờ bọn họ đứng lại, đã kéo Phi Phi và Nhạn Nhạn chen lên, đồng

loạt duỗi tay để đỡ Lâm Mị xuống xe.



“Cẩn thận chút!” Tiếng phu nhân Vĩnh Bình Hầu vang lên từ trong thùng xe.



Lâm Mị nhô nửa đầu ra, đẩy tay Liễu Vĩnh, vịn tay hầu gái, dè dặt xuống xe. Nàng không thèm nhìn đến Liễu Vĩnh, đối với hai đứa con cũng làm như

không thấy. Lòng nghĩ thầm: đàn ông đều là đồ tồi, hai đứa nhỏ cũng thế, đến lúc lớn chắc chẳng khác cha hắn chút nào đâu!



Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị không để ý đến hắn, đành quay sang đỡ phu nhân Vĩnh Bình Hầu,

phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại không có ý định xuống xe, cười nói: “Không

cần đỡ ta, mau đỡ tiểu Mị đi! Ta đã dặn Vương đại phu rồi, ngày mai ông

ấy sẽ đến chẩn mạch lại, tuy là mang thai lần thứ ba rồi nhưng vẫn phải

cẩn thận. Con cũng thật là, cưới nhau bao năm rồi, tại sao lại giữ nàng

hầu người khác tặng đúng lúc tiểu Mị đang có bầu?”



Liễu Vĩnh nghe được mấy chữ “mang thai lần thứ ba” thì cười ngoác đến tận mang tai,

nghe đến câu sau vội phân trần: “Con có tiểu Mị là đủ rồi, đâu có lòng

nào lưu luyến nàng hầu ai đưa? Chỉ là đêm đó con uống hơi quá chén, đi

ngủ sớm, không kịp đẩy đi, sáng hôm sau mới đẩy đi được, lại thành chọc

giận tiểu Mị.”



Thật ra phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã nghe tin Liễu

Vĩnh đã đẩy nàng hầu kia đi thì mới đưa Lâm Mị trở về, bà liền nói: “Đủ

rồi, không cần khoe mẽ trước mặt ta, mau vào dỗ tiểu Mị đi.” Nói xong

lệnh cho phu xe khởi hành.



Liễu Vĩnh chào nhạc mẫu, quay lại thấy hai người hầu đang đỡ Lâm Mị đi vào nhà, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn đang chạy lon ton theo sau lấy lòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ta

đã nói mà, tiểu Mị là người biết đúng sai phải trái, sao có thể bỏ chồng bỏ con về nhà ngoại mấy ngày không hề đoái hoài, thì ra là đang có bầu. Bà bầu ấy mà, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt, thích làm mình làm mẩy. Thôi, chịu khó nịnh bợ mấy ngày là được!



Tiểu Phi Phi: “Mẹ, mấy ngày mẹ đi vắng, con không ngủ được chút nào, đêm nào cũng nằm nhớ mẹ.”



Tiểu Nhạn Nhạn: “Con cũng thế. Đúng rồi, còn phụ thân nữa.”


Bên kia, Mạc Song Kỳ lặng lẽ kéo Lâm Mị nói: “Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú

cũng sinh con gái, cả phủ than phiền, tiệc đầy tháng làm rất miễn cưỡng

gượng gạo. Không được như em, sinh con gái như bảo bối trên trời rơi

xuống, không nói người khác, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn đi đâu cũng

khoe rất hào hứng, nói em gái xinh đẹp đáng yêu thế nào.” Nói xong lại

che miệng cười.



Mạc Song Kỳ lấy Trầm Tân, sinh được một trai hai

gái, cũng rất được chồng trân trọng, so với trước đây sung sướng hơn

nhiều. Nói về Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú, Mạc Song Kỳ hơi thở dài. Hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, cũng từng đấy năm rồi, em còn oán hận hai người đó

không?”



Lâm Mị mỉm cười, “Khi mới xảy ra chuyện tất nhiên em có

hận họ hãm hại. Sau khi thành thân với Liễu đại ca, chuyện gì cũng có

Liễu đại ca che chở, em không còn tâm trí nghĩ đến họ nữa. Nếu cứ mãi

canh cánh báo thù rửa hận, sẽ cả ngày đứng ngồi không yên, sao có thể

thoải mái? Liễu đại ca giờ đã là quan nhị phẩm, Nhậm Hiểu Ngọc và La

Minh Tú gặp em cũng phải hành lễ, đối với họ đã là giày vò lắm rồi, em

đâu còn lý do nào để hận?”



Hai người vừa cười vừa nói, lại nghe

thấy tiếng cười rộ lên, thì ra là Liễu Hồng Trọng nhìn tiểu Nhạn Nhạn,

rồi lại nhìn tiểu Âm Âm, rốt cục cũng phân biệt được nam nữ.



Tuy

có phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân giúp việc xã giao chào hỏi, Lâm Mị cũng không dám ngồi chơi không, lại kéo Mạc Song Kỳ đi chào hỏi hàn

huyên. Một quản sự mama hớt hải chạy vào, bẩm: “Phu nhân, có người trong cung tới, là Hoàng hậu nương nương gửi lời chúc mừng.”



“Oa!” Cả

sảnh kinh ngạc, mọi người chúc mừng tới tấp, nói: “Cả Hoàng hậu nương

nương cũng gửi lời chúc mừng, Lâm phu nhân thật là có phúc.”



Nội

thị bê hộp vàng vào, giơ lên cao rồi tuyên: “Phụng mệnh Hoàng hậu nương

nương, ban cho Lâm phu nhân khóa trường mệnh phú quý hai cái, tràng hạt

Nam Hải hai chuỗi, chúc mừng Lâm phu nhân sinh được ái nữ.”



Tiễn nội thị đi, cả sảnh chúc tụng đến tối mới tan.



Lâm Mị rất vui, nhưng bắt đầu cảnh giác, buổi chiều lặng lẽ nói với Liễu

Vĩnh: “Liễu đại ca, có câu trăng tròn ắt khuyết, nước đầy tất sẽ tràn,

leo càng cao, ngã càng đau. Anh được thăng quan quá nhanh, chỉ sợ người

khác ghen ăn tức ở,…”



Liễu Vĩnh chờ Lâm Mị nói xong, kéo nàng vào trong lòng nói: “Hoàng thượng cũng chỉ muốn nhờ tay Liễu châu nhất phái hạ bệ Nhậm Tể tướng, giờ Nhậm Tể tướng đã thất thế, đệ tử môn sinh của

ông ta cũng đã tan đàn sẻ nghé, không còn ảnh hưởng triều chính như xưa. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ thu dần các mũi nhọn lại, không

đứng mũi chịu sào nữa. Trong vòng mười năm tiếp theo sẽ không thăng quan thêm nữa. Đến lúc đó, Thái tử cũng đã lên ngôi, tôi sẽ giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, đưa em đi du sơn ngoạn thủy.”



Lâm Mị nghe thế ước ao: “Mười năm sau, Phi Phi và Nhạn Nhạn cũng đã trưởng thành, chúng ta có xa nhà cũng yên lòng.”



“Phi Phi và Nhạn Nhạn đương nhiên có thể yên tâm, tôi chỉ không yên tâm về

Âm Âm. Con bé như thế, chúng ta phải để mắt thường xuyên.” Liễu Vĩnh vừa nói vừa bóp tay, “Sau này không biết sẽ lợi cho tên tiểu tử nào? Chỉ

nghĩ đã không cam tâm! Chúng ta đau khổ cay đắng mới nuôi lớn được một

cô con gái, sao có thể để người khác rước đi dễ dàng.”



Lâm Mị vừa bật cười đã bị Liễu Vĩnh dùng môi ngăn chặn. Lâm Mị nghĩ thời gian ở cữ vẫn chưa hết, nhưng Liễu Vĩnh đã kiềm chế mấy tháng, lúc này để hắn hôn một chút coi như giải khát cũng không ảnh hưởng gì.



Liễu Vĩnh

càng hôn lại càng đói khát, rơi vào đường cùng cầm tay Lâm Mị ấn vào

nguồn gốc của dục hỏa, thì thầm: “Tiểu Mị, giúp tôi!”



Khí tức

Liễu Vĩnh nóng bỏng ẩm ướt, phả lên cổ Lâm Mị, Lâm Mị mềm nhũn toàn

thân, rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng chuyển động tay, nhất thời bị trượt

không cầm được, mặt đỏ tim đập loạn, thở dốc dồn dập.



Liễu Vĩnh dù chưa thỏa mãn nhưng cũng đã * *, ôm chặt Lâm Mị không buông tay, dằng dai đến nửa đêm mới ngủ.