Mị Cốt Chi Tư
Chương 73 : Chuyện ở nhà cỏ
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Xuân chưa tàn, cánh chim cuối trời, hoa khoe sắc thắm, cảnh đẹp mê người.
Năm ngoái có một căn nhà cỏ được dựng lên ở mé đông Liễu phủ, khoảnh đất
trống quanh nhà cỏ trồng dưa và một vài giống rau quả khác, bên cạnh nhà cỏ là một khóm trúc, dưa chuột leo dàn lủng lẳng.
Nhá nhem tối,
gió đêm thổi vi vu, Liễu Vĩnh đẩy cửa đi vào, thấy trên bàn đặt một cái
giỏ, hắn mở ra xem thấy là rượu và thức ăn, hắn cười xấu xa bầy rượu và
thức ăn ra bàn, gắp một miếng nhấm nháp, lẩm bẩm: “Nữ công của tiểu Mị
đúng là tuyệt vời, chỉ là một đĩa rau cải mà cũng xào ngon miệng như
thế.” Nói xong lại rót rượu ra uống, nhận ra là rượu Lâm Mị tự ủ, mặt
mày rất hớn hở.
Tiểu Âm Âm đã hơn sáu tháng, là giai đoạn quấn
người nhất, đêm nào cũng phải nằm cạnh Lâm Mị mới chịu ngủ. Hơn nữa tuy
còn nhỏ, nhưng lòng chiếm hữu rất mạnh, không chịu cho người khác đến
gần Lâm Mị, Liễu Vĩnh hơi có chút hành động thân mật, cô bé liền khóc
váng lên, đến khi Liễu Vĩnh buông tay mới thôi.
Liễu Vĩnh phải
ngủ chay mấy ngày, rơi vào đường cùng đành lặng lẽ gửi cho Lâm Mị một tờ giấy, hẹn nàng ra nhà cỏ. Lâm Mị hiểu ý, tự tay chuẩn bị rượu và thức
ăn, cho người mang giỏ thức ăn ra trước, lại nhân lúc không bận bịu con
cái, nhắn Liễu Vĩnh đi trước, nói chờ nàng cho tiểu Âm Âm ngủ rồi sẽ
đến.
Liễu Vĩnh nghe được lời nhắn của Lâm Mị như mở cờ trong
bụng, trời còn chưa tối đã chạy đến nhà cỏ. Nhà cỏ này là Liễu Vĩnh một
phút hứng chỉ, phỏng theo nhà cỏ trong Hầu phủ dựng lên. Hắn ngồi chờ
Lâm Mị, lại dốc nốt ly rượu vào họng, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Gió đêm thổi qua, trời dần tối, xa xa, có đèn lồng đi về phía này. Liễu
Vĩnh vui sướng trong lòng, thấy đèn lồng đã tới gần, định lên tiếng
nhưng lại thôi, cười xấu xa trốn sau cửa. Lòng thầm suy tính: ta và tiểu Mị tuy đã là vợ chồng lâu năm, nhưng thỉnh thoảng cũng nên bày vài trò
chơi tình thú.
Hắn càng nghĩ càng thấy rạo rực, không khỏi ngẩn
ra, lại cười đen tối: tiểu Mị xấu xa, nhất định là cho thành phần tráng
dương vào rượu. Đêm nay, nhất định phải khiến tiểu Mị cầu xin tha thứ,
sau đó, sau đó, ha ha, trời chưa sáng quyết chưa buông tha …
Lúc
này, bà già họ Trầm làm việc ở bếp đang rất thấp thỏm bất an. Cháu gái
Trầm Như Ý của bà ta nếu được lão gia sủng ái thì đương nhiên không sao, nhưng nếu có sơ suất gì, lão gia PHU NHân trách tội, bà ta chỉ sợ không giữ được công việc này. Tuy bà ta có con trai làm việc ở trang trại, có chuyện gì có thể nhờ cậy, nhưng công việc kia sao nhẹ nhàng dễ chịu
được như việc ở Liễu phủ? Nhưng mà lời của Trầm Như Ý cũng không phải
không có lý. Thế gian này có mèo nào là không ăn vụng? Huống chi phu
nhân bận rộn chăm sóc thiếu gia tiểu thư, không có thời gian rảnh rỗi
hầu hạ lão gia. Nhân vật lớn như lão gia, vậy mà bên cạnh không có lấy
một thị thiếp nàng hầu, căn bản là không bình thường.
Hôm nay,
lão gia bỗng nhiên nổi hứng, muốn đến nhà cỏ ngắm trăng, sai phòng bếp
mang rượu và thức ăn đến. Trầm Như Ý nghe thấy thế, liền bàn bạc với bà
ta, nói chờ trời nhá nhem tối, cô ta sẽ cầm đèn lồng đi đến nhà cỏ, giả
vờ hái rau hái dưa gì đó, thừa dịp vắng vẻ, nếu có thể quyết rũ lão gia
thì tốt. Nếu lão gia không bị quyến rũ, cô ta hái ít rau dưa quay về,
cũng chẳng thiệt hại gì.
Bà già họ Trầm: lão gia là người thế nào chứ? Lão gia đường đường là mệnh quan nhị phẩm, lại thêm tài mạo song
toàn, tuy đã có vợ con nhưng vẫn khiến bao nhiêu thiếu nữ phải nhìn lén. Nếu nói bọn hầu gái ở Liễu phủ không động tâm là nói láo. Khổ nỗi không có cơ hội quyến rũ mà thôi! Khi phu nhân mang THAI lần thứ ba, lão gia
luôn ở bên phu nhân, hơn nữa còn có Cố nhũ mẫu và Liễu nhũ mẫu canh
chừng, bọn hầu gái không có cơ hội nào. Giờ tiểu thư lúc nào cũng quấn
lấy phu nhân, phu nhân không còn lúc nào để ý đến lão gia, lão gia chắc
hẳn là không chịu đựng nổi, mới phải đến nhà cỏ ngắm trăng. Đứa hầu gái
nào tinh đời có can đảm dám đến nhà cỏ hẳn sẽ thành công. Nếu cháu gái
có thể làm dì hai cho lão gia, vậy thì bà ta chính là một nửa nhạc mẫu,
chẳng lẽ sau này không thể hô mưa gọi gió ở Liễu phủ sao. Cú mạo hiểm
này rất đáng giá.
tiểu Âm Âm chẹp chẹp, hắn cười nói: “Tiểu Âm Âm còn nhỏ, chưa ăn cái này được, chờ con có răng rồi ăn.”
Tiểu Âm Âm nghe thế há mồm a a
thật ro. Mọi người cười rộ lên nói: “Tiểu thư kêu thế là để lão gia nhìn cho rõ, tiểu thư có hai cái răng cửa rồi, sao lại nói là chưa có răng?”
“Ha ha…” Liễu Vĩnh cũng bật cười, sai người xé nhỏ miếng thịt cho tiểu Âm Âm ăn. Sau đó lại đích thân pha trà, giúp Lâm Mị uống.
Lâm Mị đặt tiểu Âm Âm xuống thảm, để Phi Phi và Nhạn Nhạn cũng được chơi
với em, nàng cùng Liễu Vĩnh phẩm trà, nói chuyện cũ. Liễu Vĩnh thừa dịp
mọi người không hay biết, lại lặng lẽ sờ mó tay Lâm Mị, thấp giọng nói:
“Lúc này em ngồi gần tôi thế này mà vẫn không nhũn người, xem ra chứng
mềm xương khỏi được bảy tám phần rồi?”
Lâm Mị đỏ mặt không lên
tiếng. Trước đây, vì chứng mềm xương đó mà nàng khóc không biết bao
nhiêu lần. Sau khi thành thân, chứng mềm xương bớt dần. Đến giờ trừ lúc
thân mật trên giường với Liễu Vĩnh, không hề nhũn người nữa. Nhưng mà….
Liễu Vĩnh cười xấu xa nhìn nàng, đúng vậy, tiểu Mị bây giờ không nhũn người
nữa, nhưng khi ở trên giường so với trước kia còn quyến rũ hơn, trước
kia vẫn ngượng ngùng kiềm chế, giờ không thế nữa, nhìn thấy dáng vẻ đấy
thì không người đàn ông nào kiềm chế được. Nếu không phải ý chí hắn
mạnh, hẳn là đã tìm mọi cách để cùng nàng yêu đương vụng trộm mỗi đêm?
Hai người chưa được tận hứng, chỉ hận không thể ở tìm một chốn riêng, không ngừng đầu mày cuối mắt ra hiệu.
“Tiểu Mị, lúc trước mama vẫn nói nhân duyên thiên định, tôi còn không tin,
nhưng giờ đã tin rồi. Nếu không, tại sao lúc trước lại âm sai dương kém
gặp được em?” Liễu Vĩnh thấp giọng nói: “Phụ thân mẫu thân tôi trên trời có thiêng, nhất định là cảm thấy rất an lòng.”
“Liễu đại ca!” Lâm Mị lặng lẽ cầm tay Liễu Vĩnh, véo nhẹ một cái, thẹn thùng như một thiếu nữ.
Phía bên kia, tiểu Âm Âm thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị nói chuyện, càng lúc càng ghé sát vào nhau, lại oa oa kháng nghị.
Tiểu Phi Phi nhanh trí, rút miếng khoai trên xiên ném ra hướng ngược lại để
đánh lạc hướng tiểu Âm Âm, xong quay sang nói chuyện với tiểu Nhạn Nhạn. Một hồi sau, ba đứa bé cầm ba xiên đồ nướng riêng, dường như quên cả
Lâm Mị và Liễu Vĩnh.
Trăng lên cao, vườn rộn rã tiếng cười. Mọi
người cùng chơi nối câu, đến lượt tiểu Nhạn Nhạn nói xong, Cố nhũ mẫu
đang nghĩ để nối vào, không ngờ tiểu Âm Âm đã chen ngang, ô ô một tràng, mọi người đếm được bẩy tiếng ô ô, âm điệu có cao có thấp, có nhanh có
chậm, ai nấy cười ngất. Tiểu Phi Phi không quên nói: “Mama, đến lượt
mama đó, mama tiếp đi!”
Tiếp thế nào giờ? Cũng ô ô sao? Cố nhũ
mẫu trợn mắt, quay đầu nhìn Lâm Mị, Lâm Mị vui mừng khôn xiết, đưa tay
ra hiệu, tùy tiện nói gì cũng được. Sai thì cùng lắm là bị phạt uống trà thôi mà.
Cố nhũ mẫu hết cách, đành tự rót một ly trà, lắc đầu
nói: “Tiểu thư thật là thông minh, sau này không biết còn đến mức nào?
Giờ chưa biết nói đã làm khó ta. Đến lúc đi học, biết làm thơ, không
biết nổi danh thế nào nữa?”
Lâm Mị đắc ý, xem đi, nhà ta không
chỉ có con trai thông minh tuấn tú, con gái cũng thế! Nàng cười bế tiểu
Âm Âm lên, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn cũng bu lại, mỗi đứa ôm một
cánh tay. Liễu Vĩnh không ngại hai bà nhũ mẫu, cũng tới gần, vòng tay
qua lưng Lâm Mị để ôm.
“Này, thả ra thả ra, em chết ngạt mất!”
Lâm Mị dùng khuỷu tay huých Liễu Vĩnh, ra hiệu Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ
mẫu cũng có mặt, đừng xằng bậy. Liễu Vĩnh sao nghe lời? Càng đùa dai
hơn, cùng ba đứa bé ôm chặt.
Gió vi vu, vườn rộn rã tiếng cười đùa.
~HOÀN~